![]() |
![]() ![]() |
![]() |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#241
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
Nhớ lại trong đêm nay Trần Duy Đức - Du Tử Lê Nhớ lại trong đêm nay, nửa đời ta đã sống Nhớ lại nhớ từng ngày, nơi quê hương khuất bóng Nhớ lại trong đêm nay, nhớ ngày mới mở mắt Chiến cuộc lùa ta bay, theo đường bay tang tóc Nhớ lại nhớ từng ngày, nhớ lại trong đêm nay Từ ngôi trường thơ ấu, nhớ mặt từng ông thầy, nhớ chỗ ngồi cuối lớp Nhớ lại trong đêm nay, nửa đời qua thoáng chốc Bạn bè như lá cây, rụng giữa mùa rất biếc Nhớ lại trong đêm nay, nhớ lại nhớ từng ngày Cửa đời ta đã đóng, đừng nói về tương lai với những đời phiêu bạt Nhớ lại trong đêm nay, giữa chỗ ngồi rất lạ tự hỏi: “Ta là ai?” , “Làm gì trong quá khứ?” Nhớ lại trong đêm nay, cả trăm điều muốn khóc Còn ta trong Việt Nam Tiếc gì … tiếc gì giòng máu cuối. (*) Nhạc: Trần Duy Đức Nhạc: Võ Tá Hân Kính thăm quí Anh Chị và các bạn thương mến, Hạnh vẫn mong rằng mọi sự được hanh thông và an lành đến với quí Anh Chị và các bạn. Mấy lúc gần đây Hạnh có loay hoay bề bộn hơn trước nên chưa có dịp “bò” lên Nhà thăm hỏi xem “có ai buồn nhớ đến Hạnh hong?” – Tánh ích kỷ của hạnh vẫn chưa chịu chừa. Nói đi thì cũng xin nói lại, Hạnh có nghĩ đến quí Anh Chị và các bạn mình hoài đó chớ. Thú thật là mấy tuần nay Hạnh vẫn còn bị ‘choáng váng’ vì nhận được tin buồn của Phan văn Nghĩa đã bỏ bạn bè ra đi trong âm thầm lặng lẽ.. Nhớ như in những chuổi ngày thơ như mộng đó. Nhóm Hương Sống sinh hoạt chung với nhóm Du Ca do Nghĩa làm trưởng nhóm –Lúc thì tụ họp ở bải cỏ trước cửa Thư Viện trường hay những ngày cuối tuần cả đám lôi nhau ra đàn hát phía sau dãy “Dê” có tàng cây cho mát ! Ý là hạnh không thân và gần gũi với Nghĩa như các bạn trong nhóm Hương Sống -mà Hạnh còn bị ray rức đến như vậy- Thế nhưng Hạnh vẫn đọc được trong ánh mắt của Nghĩa luôn dành cho mình sự quí mến lẫn kính(!) – Sau này hạnh mới hay ra ý nghĩ bộc lộ từ nhiều người bạn cho rằng khi xưa Hạnh “nghiêm nghị” (như bà Sơ) theo kiểu Liêng cận bày tỏ..nhưng an ủi ở chỗ “nét đạo mạo” ẩn hiện đó là vì đám đông nghĩ mình là “Trưởng Nhóm” Hong Sướng nên le lói chăng? Sự ra đi của Nghĩa làm mình tự nhủ thầm(hay xác quyết) rằng đời sống của những tâm hồn nghệ sĩ là thế đó. Họ âm thầm lặng lẽ vì họ ngụp lặn trong thế giới riêng của họ. Có nói ra chắc gì ai hiểu được mình. Cũng tựa như nhà văn Mai Thảo. Ông tự trọng vì “biết” mình nên đã chọn lối sống như thế nào để không mang ‘hệ lụy” đến người khác: “ Mình lo cho mình còn chưa xong thì làm khổ cho người khác(bạn đời) làm gì? !” . Ðó là lý do anh chọn sống-một-mình. Hạnh không dám hỏi thằng ý nghĩ “rắn mắc” -cả đời chửa vợ- này mà dò hỏi khéo bằng chuyện của người khác nên anh mới phát biểu như vậy. Có một dạo trên xe đến đón anh Mai Thảo đến nhà tụi Hạnh dùng cơm, anh hay hỏi “Cô với Ðức sao rồi? “Ðủ Sống Không?” Anh thừa biết nghệ sĩ mình cũng “nghèo” giống Anh thôi! (Biết rồi mà còn hỏi “ngặt” quời). Mặc dù Anh Mai Thảo rất đào hoa, nhưng Anh vẫn chung thủy với người mình yêu là chị Thái Thanh. Thiệt là xấu hổ hết sức mà thú tội rằng Hạnh chưa hể đọc sách nào của nhà văn Mai Thảo(vì chữ nghĩa hạnh rất hạn chế!) và cũng ít biết đến thơ văn nhiều (vì đọc sách ưa bị buồn ngủ). Sau này nghe nói những ngòi bút viết sau thế hệ Tự Lực Văn Ðoàn là nhóm Sáng Tạo trong số đó có nhà v ăn Mai Thảo, như là nhịp cầu nối cho văn chương cận đại và người cùng thời mà anh Mai Thảo hay nhắc tới đầy hãnh diện là nhà văn viết phím lu ận nổi tiếng Nguyễn Tuân, hay thi sĩ Tô thùy Yên, v.v. Vì hạnh chưa có dịp đọc tác phẩm “Ôm đàn đứng giữa đời” bao giờ cho nên hạnh không dám có ý kiến, nhưng theo ý riêng của hạnh thì phải chăng đời sống và hình ảnh của Anh Mai Thảo cũng là “biểu tượng” của Phan văn Nghĩa ? Ðó là những gì các bạn của Nghĩa sẽ giữ mãi trong lòng khi có dịp nhắc đến qua những người bạn trong và ngoài nhóm Du Ca. Ngày xưa Hạnh có dịp đọc thơ lai rai, nhưng vì tuổi già nên chỉ nhớ mang máng vài câu trong bài thơ “ Sinh Nhật” mà anh chàng Phan văn Nghĩa tức Phan thụy Thiên Thu đề tằng cho nhỏ cháu Nguyệt Thanh chứa đầy thơ mộng của tuổi Ô Mai- Ai còn nhớ hết bài sẽ có thưởng. “ Sinh Nhật em gửi đôi sợi tóc/Thắt nơ nhung xanh/Trong khăn lụa bọc…” Tiếc rằng mình chưa được cái hân hạnh để tác giả gửi tặng bài thơ nào, mà là “đọc lóm” của cháu mình (cùng cấp) trong thời gian con nhỏ chuyển trường từ Saigon về Bến Tre có một năm - để được đội nón lá đi học dưới bóng dừa! Mới đây, Hạnh vừa biết thêm những vần thơ của Nghĩa vừa được đưa lên trên blog Nhường Trà- hơi hướng rất “hẩm hiu” và chịu đựng không kém chua chát trong âm hưởng của bài thơ “Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Ðền” của nhà văn Mai Thảo. Dường như đã là nhà thơ thì họ hay vướng cái “tự mãn” - một cách dễ chấp nhận được- rất đáng yêu (Riêng bác Nhà Quê thì sao-hôm nào dui dui sẽ “khều Bác “ sau há) - Thỉnh thoảng họ(nhà thơ) thích dùng kiểu như “tự trào” hay “diễu” mình như nhà văn Mai Thảo vậy đó. Cho đến khi Anh Mai Thảo tâm sự thì thật ra, Anh đâu nào có ý tự xem mình là “Sao Bắc Ðẩu” đâu nà. Trái lại Anh nghĩ mình chỉ làm “trò hề” khi màn kịch (đời) đã hạ màn thì hãy lui gót – “Cút đi” là hơn. Anh hay dùng tiếng “Cút Ði”- Một lần đó khi Cu Ðạo bập bẹ đến anh mà hỏi: “B ác Mai Th ảo cho con nhậu với Bác đ ược hôn?” – Anh quát lớn “ Th ằng nhóc con này (mới bỏ sữa) biết gì hãy cút đi” ! Cuối cùng rồi hạnh lại thêm một lần khóc thầm “tiễn bạn” như nhà thơ Du tử Lê từng than thở bấy lâu : “ Bạn bè như lá cây/Rụng giữa mùa rất biếc” - Tựa như hôm qua Hạnh lại ngỡ ngàng hay ra bạn thân của Nghĩa là Võ văn Cần cũng bỏ đi “bảy tám năm nay rồi” chị KN cho biết. Vậy mà hạnh nào có hay! Nhớ lại là sau 26 năm trở về thăm nhà năm 2001 thì Phượng Ðèo có khoe là mấy năm trước đó Cần có gửi về tặng cô nàng cuốn CD “Em Hiểu Vì Ðâu Chim Gọi Nhau” của anh Ðức (không hề biết là Hạnh có “thân” với tác giả!) – Tương tự một dịp thật tình cờ là sáng nay Hạnh định bụng muốn tìm một kỷ niệm đáng ghi nhớ về Cha là vì hôm anh Ðức phổ bài thơ của chị Giang: “Chân Dung” là ngày tiễn đưa thân phụ anh Ðức về nơi an nghĩ cuối cùng- Hạnh khám phá ra có một cái link nhạc Trần duy Ðức do Yến Tam Nương đăng tải - không biết hạnh xin chia sẻ với quí Anh Chị và các bạn có phải phép hay chăng. Bằng như hỏng tiện thì chúng mình bèn “Tự Xử” hết cho rồi (há). Ơn Nghĩa Sinh Thành Dương Thiệu Tước Uống nước nhớ nguồn làm con phải hiếu Anh ơi có nhớ năm xưa những ngày còn thơ công ai nuôi dưỡng Công đức sinh thành người hơi đừng quên Công cha như núi thái sơn nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Người ơi làm người ở trên đời nhớ công người sinh dưỡng đó mới là hiền nhân Vì đâu anh nên người tài ba Hãy nhớ công sinh thành nhờ ai mà có ta Uống nước nhớ nguồn làm con phải hiếu Công cha như núi thái sơn nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.. (*) Tuần vừa qua ở Bắc Cali có hiện tượng “Thầy Trò Giao Lưu” tứ phương- Nhân chuyến Thầy Gia-Cô Ánh(bên Canada) , Thầy Phu-Cô Thu, Th ầy Lưu anh D ũng, anh Chính-Chị Kim Ngân, Thọ Hiền và nhiều nhiều nữa đi thăm-nuôi anh Hai Bùi văn Trọng…đang nằm dưỡng bệnh …mà vui như chớp! Có chiếu phin “tùm lum tà la” thiệt là cử động đậy hết biết…Báo hại anh Chính v à anh Tr ương th ọ Hi ền phải đành ngả gục trên bãi ghế đấm bóp ngay chừ-có hình ảnh đàng hoàng. Không tin hỏi cô Thu là biết liền! Chi Ngân đã thể hiện tấm chân tình –không quản ngại đường xá xa xôi -chạy tới chạy lui đón Cô Ánh, Thọ Hiền và Thầy Cô Thu mà mỗi nơi xỉu xỉu cũng vài tiếng lái xe . Nghe xong đã chóng cả mặt! Chừng đó cũng đủ nói lên được “Còn Có Bao Ngày” và lúc nào mình còn nhìn thấy nhau là mình còn vui ngày đó. Xin hãy giữ trọn Tình-Cho-Nhau luôn được thắm nồng mãi mãi nhé quí Anh Chị và các bạn! Cho Hạnh kính chúc các bậc Cha Hiền luôn được dồi dào sức khỏe để còn có sức mà lo cho các bà Mẹ Thảo nhé! Sunday 16 tháng 6 năm 2013 Nguyệt Hạnh bên này Happy Father’s Day:) (*) nhacso.net - nhaccuatui |
NhaQue |
![]()
Gửi vào:
#242
|
![]() Nh�Qu� ![]() ![]() ![]() Nhóm: Admin Bài viết đã gửi: 5,670 Tham gia: 26-January 05 Thành viên thứ: 8 ![]() |
www.bentrehome.net chúc mừng và hãnh diện có "Người Bến Tre" đạt những thành tích như vậy! ![]() ![]() -------------------- T? ví mình nh? chi?c n?m r?m Không bì v?i nh?ng c? hoa th?m Sanh t? l?p r? v??n xòe cánh Ch?ng ??c mà hi?n khó th? h?n NhàQuêHànhH??ng/NhàQuêTrungH?cBaTri/Tuy?nT?pTh?V?nHànhH??ng/Di?n?ànTinhKhôi |
NhaQue |
![]()
Gửi vào:
#243
|
![]() Nh�Qu� ![]() ![]() ![]() Nhóm: Admin Bài viết đã gửi: 5,670 Tham gia: 26-January 05 Thành viên thứ: 8 ![]() |
QUOTE www.bentrehome.net chúc mừng và hãnh diện có "Người Bến Tre" đạt những thành tích như vậy! ![]() ![]() ![]() -------------------- T? ví mình nh? chi?c n?m r?m Không bì v?i nh?ng c? hoa th?m Sanh t? l?p r? v??n xòe cánh Ch?ng ??c mà hi?n khó th? h?n NhàQuêHànhH??ng/NhàQuêTrungH?cBaTri/Tuy?nT?pTh?V?nHànhH??ng/Di?n?ànTinhKhôi |
NhaQue |
![]()
Gửi vào:
#244
|
![]() Nh�Qu� ![]() ![]() ![]() Nhóm: Admin Bài viết đã gửi: 5,670 Tham gia: 26-January 05 Thành viên thứ: 8 ![]() |
MÙA ĐI CRUISE (Bài viết sẽ tới sau) ![]() Trong hình nầy có ca sĩ LOAN CHÂU ![]() ![]() NGUYỆT HẠNH & NGUYỆT LÃM ![]() NGUYỆT LÃM -------------------- T? ví mình nh? chi?c n?m r?m Không bì v?i nh?ng c? hoa th?m Sanh t? l?p r? v??n xòe cánh Ch?ng ??c mà hi?n khó th? h?n NhàQuêHànhH??ng/NhàQuêTrungH?cBaTri/Tuy?nT?pTh?V?nHànhH??ng/Di?n?ànTinhKhôi |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#245
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
VIỄN DU Phạm Duy Ra sông Biết mặt trùng dương, biết trời mênh mông Biết đời viễn vông, biết ta hãi hùng Ra khơi Thấy lòng phơi phới, thấy tình thế giới Thấy mộng ngày mai, thấy niềm tin mới Chơi vơi, con thuyền trên sóng không nguôi Bão bùng xô tới xô lui, vững tay chèo lái Xa xôi Hỡi người trong viễn phương ơi Hẹn hò nhau viễn du thôi, lên đường mãi mãi Ra đi Nước trời bao la, hết cuộc phong ba Đất liền Âu Á cũng không xa gì Phiêu du Khắp nẻo đây đó, bỗng người say sưa Thấy hoàn cầu mơ khúc Đại Đồng Ca ĐK: Hãy ghé bến bờ. Có những xóm dừa Chiều nhuộm vàng làn tóc ngây thơ Có những núi mờ . Đứng mãi ngóng chờ Chờ người về đầu non trắng xóa Ánh sáng chói loà . Hương say kinh kỳ Ai quay cuồng nhịp đời dương thế Viễn xứ ước thề . Xóa hết lối về Để đẹp lòng người bước ra đi (*) Kính thăm quí Anh Chị và các bạn thương mến, Quí Anh Chị và các bạn có thấy Xã mở hàng mùa đi cruise thiệt là huy hoàng “cà ràng Ông Táo” hong vậy? Bắt chước bác NQ hai mẹ con cũng học đòi “ra khơi’ vui gần chết! Trên du thuyền chạy bon bon – sóng nước trời mây thiệt là tuyệt vời. Chẳng phải chuyện có-Trời- mà-cũng-có “tui” mà là hạnh cảm thấy gấn với đ ất tr ời tự nhiên lòng mình thấy “xả bỏ” thiệt là dễ dàng. Không màng những chuyện tình đời nữa mà là mình ‘hãy tìm hiểu mình’ nhiều hơn nữa.. để làm gì thì mình phải ‘tự xử’ để sống sao cho xứng đáng hơn gọi là bù đấp những hồng ân mà mình đang có! Bác NQ mình “tinh” lắm. Rao hàng giùm hạnh thật tài tình vì trong chuyến đi lần này hạnh được hân hạnh học hỏi với toàn là những người có tiếng tăm nhưng rất là bình dị…Có dịp hạnh sẽ kể thêm hầu cả nhà giúp vui. Giờ thì nói đến việc vui chơi, sinh hoạt chung với anh chị em với hơn 400 người đến từ khắp năm châu nhân kỷ niệm Hội Tâm Linh Học tròn 30 năm. Vị sáng lập là GS Huỳnh Thanh Nhạn, cựu giám học trường Trung Học Gia Long. Nhờ cơ duyên gia đình hạnh biết đến hội và đời sống tâm linh của hạnh và gia đình được khai mở thăng tiến hơn rất nhiều. Mẹ Trùng Dương Phạm Duy Sóng vỗ miên man như câu ru êm của Mẹ dịu dàng Nước biếc mênh mông như đôi tay ôm của Mẹ trùng dương Mẹ Việt Nam cho quê hương muối trắng Thêm thơm mâm cơm mặn nồng Me còn cho con Luôn luôn tôm to cá lớn tươi ngon đầy thuyền Mẹ hiền không lên bão tố Mẹ già không đem nỗi khó Mẹ là mẹ nhà cho mưa với gió hiền khô Ngày ngày vươn vai Ra khơi đón ánh dương soi con tim bồi hồi Chiều chiều chơi vơi Không nguôi thương thương nhớ nhớ con trong cuộc đời Mẹ tìm con trong gió Bắc Mẹ về phương Nam nắng gắt Tình nhà mở cửa đem ra góp với bao la Sóng vỗ êm êm như khuyên con nên trở lại Mẹ hiền Gió rít thông reo như kêu con mau trở về Mẹ yêu (*) Có lẽ quí Bác và Cô Chú cũng nhìn thấy sự tươi vui biểu hiện rõ trên gương mặt của nguyệt lãm. Một thay đổi mà ít ai có thể ngờ được nếu ai đã có dịp gặp cháu 3 năm trước thì mới hiểu được “phép lạ” có thật hay không! Trên tàu cháu đã mạnh dạn tham gia hát “Karoke” với Live band bài “CRAZY” một cách tự tin và “rất sáng sân khấu” - Giống như cháu Ngoại của Xã vậy. Ai cũng khen nguyệt lãm hát rất hay vì có “máu” giống Ba! Vậy thì Xã có muốn hạnh “công ty” sản xuất “mầm non” hong hè? Nhanh tay lên kẻo tiếng đồn thấu tai thầu văn nghệ Thúy Nga thì lỡ cơ hội nhá. Hạnh cảm nhận được luồng gió biển thổi vào thật là hiền hòa và bình yên lắm trong những ngày qua và hứa hẹn trong những ngày sắp tới. Ðó cũng là phần thưởng tinh thần vô giá mà hạnh không dám mong đợi cho mình. Đêm cuối cùng Phạm Đình chương Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau. Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau. Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh. Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh. Nắm tay không rời Cố hé run run môi cười. Lúc chia tay bên trời tiếc thương. Em ơi đêm cuối cùng gần nhau. Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu. Em ơi đừng khóc sầu chia ly. Vì lệ tuôn rơi làm héo xuân thì. Dù đêm sâu như hồn chúng mình Dù quan san cách trở mong manh. Hãy tin một niềm Nỗi nhớ nhung xưa ven tuyền. Sẽ cho ngày về thắm duyên. Em ơi đêm cuối cùng gần nhau. Sợ rằng một ngày mai giấc mộng không thành (*) Nhờ cô Thu nhắc là có buổi trình diễn ca nhạc của ca sĩ Hà Anh Tuấn qua chủ đề “Tôi Mơ” với hai khách mời là Thu Phương và Khánh Ly nên hạnh mới nhớ mà xin được đi coi cọp -để gặp lại Thầy Cô l à chính- chứ hai bên cứ đuổi nhau mỏi cẳng bắt chết…Vậy mà vẫn hụt! Ðứa con gái hạnh lên tặng hoa cho chị Khánh Ly – hi vọng bác Thu nhận ra bản mặt “quen quen” của nó..nhưng dòm dáo dác chẳng thấy tăm hơi của Cô Thu đâu hết trơn. ![]() Mấy nay anh Ðức in bài hát “Ðêm Cuối Cùng” của nhạc sĩ Phạm Ðình Chương cho chị KL hát hôm qua – Hay ra trên mạng c ó bị sai lệch không như bản gốc mà anh Ðức có. Vậy xin phép đăng tạm để quí Anh Chị và các bạn thưởng thức cùng hạnh và Cô Thu nhé. Riêng bản Thuyền và Biển phổ từ thơ của Xuân Quỳnh do nhạc sĩ Phan Huỳnh Ðiểu sáng tác năm 1981 khi về Việt Nam lần đầu năm 2001 nghe Ngọc Anh hát Hạnh xúc động hết sức nay nghe Hà Anh Tuấn hát làm hạnh càng nhớ các bạn Hương Sống vô ngần! Thuyền Và Biển (1981) (thơ Xuân Quỳnh nhạc Phan Huỳnh Ðiểu) Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển "Từ ngày nào chẳng rõ Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Ðưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa... còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thì thầm gởi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ồ ạt xô thuyền (Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên ?) Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không găọ nhau Biển bạc đầu thươg nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau - rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió " Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố! Vậy thì ai sẽ chọn mình là thuyền và ai muốn mình là biển thì cứ giữ mãi lòng mình như thế. Miễn sao chúng ta “đừng xa nhau” trong tâm tưởng là được rồi. Dẫu cho biển có sóng - có “ba đào” nhưng thuyền vẫn nhớ luôn gắn bó với biển nhé! Xin cầu chúc quí Anh Chị và các bạn hãy vui như ngày nào và ráng giữ gìn sức khỏe cho nhau mãi mãi. Nguyệt Hạnh (trên Xuồng Ba Lá) (*) nhaccuatui |
NguyệtHạ |
![]()
Gửi vào:
#246
|
![]() Newbie ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 8 Tham gia: 6-November 13 Thành viên thứ: 17,855 ![]() |
K ính th ăm qu í Anh Ch ị v à c ác b ạn th ương m ến, H ạnh mang ti ếng l à ng ư ời “ăn đ ư ợc ng ủ đ ư ợc” v ậy m à m ấy nay c ứ b ị “gi ựt m ình th ức gi ấc” n ửa khuy ho ài! M ột ph ần v ì tu ổi gi à n ó l ù l ù ki ếm m ình, ph ần v ì nghe tin bu ồn t ừ b ên nh à C ô H ạnh v ừa m ới qua đ ời. D ù r ằng đ ã chu ẩn b ị tinh th ần m ấy l úc gần đ ây v ì bi ết tin l à s ức kh ỏe c ủa C ô H ạnh đ ã xu ống nhiều. Nh ưng bi ết l àm sao khi m à ‘Tr ời k êu ai th ì n ấy d ạ” ? C ũng nh ư s áng nay H ạnh c ùng b à ch ị b ạn h ọc ch ị H ồng H ạn d ự lễ chung th ất 49 ng ày cho ch ị H ồng H ạnh ở ch ùa D ư ợc S ư v à H ạnh đ ã c ầu nguy ện cho Cô H ạnh v à Ch ị H ồng Hạnh s ớm đ ư ợc an vui n ơi c õi Ph ật. H ọ đ ã sum h ọp v à r ồi ch úng m ình c ũng s ẽ v ề n ơi ấy m ột ng ày “đ ẹp tr ời” n ào đ ó đ ể k ết th úc ch ặng đ ường làm “C ánh Chim Vi ễn X ứ” : C ánh Chim Vi ễn X ứ (Cánh Chim Trời) Linh Giang Tôi muốn thành cánh chim trời.. Bay về quê cũ thăm quê hương tôi. Nơi đó tôi có mẹ già.. Có dòng sông cũ .. Có luỹ tre xanh Tôi muốn thành cánh chim trời.. Bay về quê cũ thăm quê hương tôi. Nơi đó tôi có bạn bè.. Có người yêu dấu .. Có trời Việt Nam Quê hương ơi .. Tôi đã khóc khi chiều về.. Mưa thật nhiều .. Ôi buồn phiền .. Cho kiếp người Quê hương ơi .. Tôi đã khóc khi chiều về.. Không bạn bè .. Không một người thân quanh tôi Tôi muốn thành cánh chim trời.. Bay về quê cũ thăm quê hương tôi. Nơi đó tôi có bạn bè.. CCó người yêu dấu .. Có trời Việt Nam (*) C ánh chim vi ễn x ứ c ũng l à m ột trong hai ca kh úc đ ư ợc Ninh C át Loan Ch âu đ óng g óp trong ph ần ph ụ di ễn v ăn ngh ệ cho ng ày h ội ch ợ y t ế h ôm qua v ới ch ủ đ ề v ề ngu ồn. Tuy l à H ạnh ch ỉ g óp m ột ph ần r ất nh ỏ trong ch ương tr ình gi úp trung t âm truy t ầm ung th ư v à gi úp đ ồng b ào ng ừa b ệnh h ơn ch ữa b ệnh - T ại Anh Ch ị v à c ác b ạn h ỏng nh ớ đ ó th ôi. M ấy n ăm nay H ạnh ưa h ọc đ òi “M ải V õ S ơn Ð ông” đ ể “B án Thu ốc D án” lắm…M ình m à h ỏng “l ùng t ùng x èng” th ì b à con “l àm bi ếng” t ới l ằm - D ù l à kh ám - xét – truy t ầm b ệnh “mi ễn ph í’ m ới l à k ỳ! N ói n ào cho ngay, t ại v ì nh ững sinh h o ạt ki ểu “h ội h è đ ình đ ám” ki ểu n ày ai c ũng “ớn” l ắm r ồi! Ð âu đ âu c ũng t ổ ch ức h à r ằm hà. H ỏi X ã th ì bi ết ngay! B ộ qu í Anh Ch ị v à c ác b ạn h ỏng nghe Bác Nh à Qu ê tả oán b ị “tra t ấn” nh ừ tử một tr ận ở mi ệt c ủa x óm chi Hai ML đó ha ? Ch ạy Tr ời h ỏng kh ỏi n ắng l à v ậy đ ó! Nh ưng hôm qua r ất kh ác qu í Anh Ch ị v à c ác bạn ạ! Ch ưa bao gi ờ Vi ệt Dz ũng chịu ở l ại đ ến gi ờ ph út ch ót (ngồi chu mỏ dò giấy số) v ì qu à t ặng lên đ ến 5-7 ng àn chứ h ỏng ph ải dăm ba ng àn nh ư l úc đ ầu- Radio, truy ền h ình v à b áo ch í qu ảng c áo lia chia. B ến Tre Nh à th ì rao ra r ả ..b ảo sao m à h ỏng đ ông cho đ ư ợc? Ch ưa t ổng k ết nh ưng d òm th ấy m ột ng àn ph ần c ơm g à “Xiu Xiu” h ết s ạch - k èm theo 600 ph ần b ánh m ì Lee s Sandwiches bu ổi s áng láng te th ì đ ủ hi ểu l ý do h ạnh th ấy ê m ình ê m ẩy – Mang giầy th ấp (m ặc áo d ài lệt bệt) m à vẫn đi cà nh ắc v ì ch ạy nh ư v ịt thi ếu đ ầu! Chìm dưới cơn mưa Chìm dưới cơn mưa và chìm dưới đêm khuya Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm trước Mây qua mây qua môi em hồng nhạt Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm nữa Mây qua mây qua môi em hồng vừa Chìm dưới cơn mưa một người chết đêm qua Chìm dưới đất kia một người sống thiên thu Chìm khuất trong ta một lời vu vơ Chìm dưới thiên thu là một đóa thơm tho Chìm dưới cơn mưa và chìm dưới đêm khuya Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô Chìm dưới cơn mưa bàn chân nhỏ bé Năm xưa,năm xưa cũng vui hội hè Chìm dưới cơn mưa bàn chân nhỏ bé Năm nay, năm nay đã quên đường về Chìm dưới cơn mưa một người chết đêm qua Chìm dưới đất kia một người sống thiên thu Chìm khuất trong ta một lời nói vu vơ Chìm dưới thiên thu là một đóa thơm tho Chìm dưới cơn mưa một dấu chân đi Chìm dưới đất kia hạt cát bao la (*) Tr ịnh C ông S ơn C ó nhi ều cu ộc tranh c ãi l à c ó n ên “cứu trơ” hay kh ông nên c ứu tr ợ ? Ð ề t ài nan gi ải n ày s ẽ t ùy s ự l ựa ch ọn c ủa m ỗi c á nh ân, tuy nhi ên nh ìn th ấy h ình ảnh l ụt l ội đ ã x ãy ra ở Ðà N ẵng - mi ền Trung m à H ạnh nghe trong l òng th ấy nao – Ai c ũng c ố b ám l ấy t ấm v án đ ể t ìm s ự s ống…th ật l à mong manh ! T ương t ự nh ư khi H ạnh g ọi đi ện tho ại th ăm v à c ảm ơn nh ững v òng tay l úc n ào c ũng lu ôn r ộng m ở đ ể b ảo b ọc nhau l àm h ạnh th ấy c ảm đ ộng v ô c ùng- Ai ai c ũng cho r ằng ch úng ta đ ã mang ơn r ất nhi ều ng ư ời r ồi th ì đ ây c ũng l à d ịp đ ể đ ến đ áp l ại nh ững may m ắn m à m ình c ó đ ư ợc…Th ì đ ó c ũng l à nh ững ư ớc th ầm c ủa H ạnh tr ên m ấy m ươi n ăm nay n ếu c ó c ơ h ội đ óng g óp l à H ạnh v ẫn lu ôn h ết l òng, h ết s ức đ ể b ày t ỏ l òng bi ết ơn đ ến m ọi ng ư ời đ ã cho ph ép m ình c ùng đi tr ên đo ạn đ ư ờng nhi ều th ử th ách v à ph ức t ạp trong đ ời s ống n ày! Em đi bỏ lại con đường Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa Bỏ mặc tôi là, tôi là ai Em đi bỏ lại con đường Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em Ra đi,em đi bỏ lại dậm trường Ngàn dâu cố quạnh, muôn trùng nhớ thêm Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người Bỏ xa xôi yêu và gần gũi Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới Bỏ mặc tay buồn không bàn tay Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi(*) Tr ịnh C ông S ơn L âu l ắm r ồi H ạnh đ âu c ó th ở than g ì v ới Anh Ch ị v à c ác b ạn ph ải hong n à? V ậy th ì bữa nay m ình c ó quy ền than (xong r ồi th ở) đ ó nha. S ố l à ng ày 7 th ánh 12 t ới đ ây s ẽ c ó m ột nh óm nh ững ng ư ời tr ẻ m ến nh ạc anh Ð ức mu ốn l àm m ột ch ương tr ình nh ạc đ ể “vinh danh” anh Ð ức. Nghe sao m à n ó “ch ủ quan” qu á nh ư th ế(gi ọng B ắc)… Ð ây l à l ần đ ầu ti ên trong 25 n ăm m ình c ó “vinh h ạnh” đ ư ợc th ư ởng th ức m ột bu ổi chi ều nh ạc th ính ph òng do ng ư ời kh ác t ổ ch ức cho m ình - V ào C ửa T ự Do – Nghe tin vui m à trong l òng c ảm th ấy “hoang mang” h ỏng bi ết m ình c ó “x ứng đ áng” đ ể đ ón nh ận ph ần th ư ởng qu á l ớn ấy kh ông đ ây? Th ôi th ì xin ghi nh ận t ất c ả t ấm ch ân t ình m à m ọi ng ư ời đ ã ri êng d ành cho t ác gi ả v ậy. Cho d ù nh ững ca kh úc ấy c ó đi v ào l òng nhi ều ng ư ời hay ch ăng n ữa, nh ưng ít ra nh ững “tri âm” ấy đ ã mang l ại s ự ủi an v ô c ùng to l ớn trong đ ời s ống ph ù du n ày. Ð ã c ó nhi ều chi ếc l á đ ã “r ụng l ần” , đ ã xa r ời ch úng ta kh ông l ời gi ã bi ệt. Ch ính v ì th ế m à ch úng ta h ãy c ố g óp nh ặt v à ch ắt chiu nh ững gi ờ ph út m à ch úng ta c ó đ ư ợc v ới nhau – ngay t ừ b ây gi ờ - T ại sao kh ông n hỉ ? Chiếc Lá Thu Phai Về đây đứng ngồi Đường xa quá ngại Để lòng theo chút nắng bên ngoài Mùa xuân quá vội Mười năm tắm gội Giật mình ôi chiếc lá thu phai Người đâu mất người Đời tôi ngốc dại Tự làm khô héo tôi đây Chiều hôm thức dậy Ngồi ôm tóc dài Chập chờn lau trắng trong tay Về thu xếp lại Ngày trong nếp ngày Vội vàng thêm những lúc yêu người Cuồng phong cánh mỏi Về bên núi đợi Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay Nằm nghe giữa trời Giòn vang tiếng cười Điệu kèn ai buốt trong tôi Mùi hương phấn người Một hôm nhớ lại Hẹn ngày sau sẽ mua vui (*) Tr ịnh C ông S ơn Ch úng em xin k ính d âng l ên đ ây l ời nguy ện c ầu c ùng ch ư v ị B ồ T át h ộ đ ộ cho C ô H ạnh y êu qu í s ẽ s ớm đ ư ợc si êu th ăng t ịnh đ ộ n ơi c õi Ph ật, v à n ơi đ ó C ô đ ã đ ư ợc sum h ợp v ới Th ầy. Nguy ệt H ạnh Cali 3 th áng 11 n ăm 2013 |
NguyệtHạ |
![]()
Gửi vào:
#247
|
![]() Newbie ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 8 Tham gia: 6-November 13 Thành viên thứ: 17,855 ![]() |
Lời Kinh Ðêm (1983) Thơ MánThuận Nhạc Việt Dzũng Lời kinh đêm ôi lời kinh đêm. Lời kinh buồn như tiếng mẹ thở dài Ai có nghe thấu lời kinh khổ, Sao cúi mặt gục đầu ngủ quên. Thuyền mong manh ôi đời lênh đênh. Thuyền bấp bênh cuộc sống mơ hồ.. Lời kinh cầu từng ngày quen thuộc Lời mẹ buồn giữa tiếng Nam-mộ Thuyền trôi xa về đâu ai biết Thuyền có về ghé bến tự dọ Trời cao xanh hay trời oan nghiệt. Trời có buồn hay trời chỉ làm ngợ Trời chơ vơ ôi người bơ vợ Người vẩn ôm mảnh ván rũ mục. Lời kinh cầu từng hồi nấc nghẹn. Lời mẹ buồn giữa tiếng Amen. Người buông xuôi về nơi đáy nước Người có mộng một nấm mộ xanh. Biển ngây ngô hay biển man rợ Biển có buồn hay biển chỉ làm ngơ(*) Kính thăm quí Anh Chị và các bạn thương mến, Giờ này chắc có lẽ mọi người đều đã hay tin buồn của Việt Dzũng đã rời bỏ chúng ta ra đi lúc 10:35' sáng qua rồi phải không? Tất cả ai trong chúng ta cũng đều bàng hoàng vì tin này; ngay cả tuần sau là Hạnh sẽ có một buổi nói chuyện trên Radio Bolsa về chương trình giúp "Cai Thuốc Lá" đã sắp sẵn. Vẫn với giọng chọc đùa phá phách cố hữu, vài ngày trước chương trình Trần Duy Đức nhạc của thơ, "chàng Út" Việt Dzũng gọi điện thoại trách : "Sao chương trình nhạc Trần Duy Đức mà chị hỏng chịu mời em gì hết 'dậy' " rồi cười khà khà. Hạnh mới trả lời là mình có phải là ban tổ chức đâu mà mời. Nói xong hắn lại cười tiếp: "Nói chơi chứ lúc đó em hỏng có ở đây. Em gọi là để hỏi thăm chị ở TTYT Nhân Hòa có chụp hình Xray hong? " Mình cũng trả đũa lại: "Bộ em muốn chụp hình truy tầm ung thư vú hả?" "Dạ đâu có đâu, em hỏi cho bà xã em...đồ quỉ ". Than ôi tiếng cười giòn đó đã in sâu vào tâm trí mình kể từ hai tuần trước đến mãi tận bây giờ, mà có chắc gì mình quên cho được?! Kỷ niệm với Việt Dzũng thì nhiều lắm lắm quí Anh Chị và các bạn ơi. Từ những ngày tháng vào năm 1982 - 1983 ở Houston, có một nhóm các anh chị "người Việt tị nạn" có lòng đã thành lập một nhóm mang tên Đoàn Văn Nghệ và Công Tác Xã Hội Lạc Việt y hệt như nhóm Hương Sống của trường mình ngày xưa vậy. Khác ở chỗ là thỉnh thoảng có đi "biểu tình" và cầm cờ sang tận tiểu bang Dallas là chuyện "bình thương". Kể ra đây là để chúng ta hiểu được tấm lòng hăng say và dấn thân của anh "chàng Út" đã ăn sâu từ thuở chưa đầy 20 tuổi. "Bài Kinh Đêm" được phổ từ thơ của Mán Thuận, là con nuôi của bà chị ,cũng được ra đời trong cuốn tập nhạc "Kinh Tỵ Nạn" cùng cuốn băng cassette vào năm 1983 ở Houston, Texas. Sau đó Việt Dzũng mở nhà in Thế Giới với anh Hào, anh chồng của cô bạn thân . Khi nhà thơ Du Tử Lê và anh Đức sang Houston ra mắt sách "Tan Theo Ngày Nắng Vội" trên đường lưu diễn,bộ ba này đã làm bài hát cùng tên thật là tình cờ...Và đó cũng là cái duyên đưa đẩy cho Việt Dzũng mang chức làm "chàng Út" của anh Du Tử Lê và anh Đức. Đến khi mới nhắc lại tuần rồi nhân dịp cô ca sĩ Đoan Nguyên bên Canada , cũng là người Pleiku sang đây thăm Little Saigon, ôn kỷ niệm cũ về việc làm MC chung với Việt Dzũng hai năm rồi thì anh Đức mới hé lộ (tin giờ chót) là thủa ban đầu ấy Việt Dzũng đã "cảnh cáo" anh Đức: "không được (xúc phạm) làm tổn thương chị Hạnh vì 'bản chất' nghệ sĩ của anh được" ! Hóa ra Việt Dzũng đã quá thương và lo cho chị mình bị khổ vì lấy chồng nghệ sĩ đấy chăng? Tương tự có những "tiếng dội" thật bất ngờ tỉ như vài tháng trước gặp lại Giáo Sư Nguyễn Văn Sâm từng ở Houston và đã dự lễ cưới của Đức Hạnh, rằng "sự kết hợp của Trần Duy Đức và Nguyệt Hạnh thời đó là cả một hiện tượng (khó tin)" . Nay thì mình không cỏn cơ hội để hỏi "Ông Mai" Việt Dzũng là sau 30 năm ai là người bị "tổ trác" đây? Họ đã hàm ý rằng Hạnh với anh Đức khác nhau một trời một vực ? Và họ nghĩ đúng. Một "tiểu thư" (nguyên văn anh Đức tuần trước tuyên bố) không là những "ca sĩ" mà anh từng gặp...một thoáng cho đời nên thơ! Trái lại mình chỉ được coi là "mụ ác phụ rất quê mùa"! Nhờ lời "thú tội" của anh Đức mới đây Hạnh càng thấy thương Việt Dzũng nhiều thêm. Đã sẵn sàng hi sinh tình anh em nếu anh Đức "xử tệ" với chị mình..Để hiểu được tấm lòng của một đứa em luôn sống hết lòng với tất cả những người chung quanh. Việt Dzũng đã nêu một tấm gương sáng rất cao quí. Người đã không quản ngại bất cứ một thử thách khó khăn nào một cách phi thường. Em đã sống vô cùng lạc quan và sứ mạng của em đã xong để phần còn lại cho những ai chưa có dịp đóng góp cho đời hãy mạnh dạn nối bước của em mà đi tới. Vì đó là bổn phận chung cho những ai có lòng với quê hương đất nước Việt Nam. Và hơn hết Việt Dzũng đã và đang sống mãi trong lòng mỗi người. Cám ơn Việt Dzũng đã mang những thông điệp về lòng yêu quê hương đất nước, sự dũng cảm biết dẹp bỏ những chướng ngại mà hi sinh hạnh phúc cá nhân vì quyền lợi chung cho tha nhân. Những lời tâm tình nơi đây cũng là để tỏ lòng biết ơn đến Việt Dzũng, một nén hương xin kính gửi đến sứ giả của tình yêu thương và lòng nhân ái của Việt Dzũng đã làm cho đời sống tha hương này có thêm nhiều ý nghĩa thật hiếm quí. Việt Dzũng đã bất tử trong lòng mọi người, không chỉ riêng bài hát về quê hương đầy nhân bản. Mời Em Về Việt Dũng Tôi muốn mời em về Thăm lại Hà Nội xưa Cổ Ngư chiều đổ lá Trong mưa buồn lưa thưa. Tôi muốn mời em về Thăm lại Sài Gòn xưa Duy Tân chiều say nắng Uống môi nồng hương xưa. Tôi muốn mời em về Nhưng quê hương tôi quá xa Bên kia bờ Thái Bình bao la. Tôi muốn mời em về Nhưng chim đã gãy cánh Nhưng mây đã ngừng bay Cho tôi còn lại nơi này. Tôi muốn mời em về Thăm lại căn nhà xưa Có mẹ ngồi đâu đó Sợi tóc bạc đong đưa. Tôi muốn mời em về Thăm lại phố phường xưa Những chiều trời mưa phủ Lời yêu nói sao vừa. (*) Nguyệt Hạnh Chiểu Đông California 21 tháng 12 năm 2013 (*) Nhaccuatui / Lyricenter.com |
NguyệtHạ |
![]()
Gửi vào:
#248
|
![]() Newbie ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 8 Tham gia: 6-November 13 Thành viên thứ: 17,855 ![]() |
NHỚ MỘT CHIỀU XUÂN Nguyễn văn Đông (1960) Chiều nay thấy hoa cười chợt nhớ một người. Chạnh lòng tôi khơi bao niềm nhớ. Người nơi xa xăm phương trời ấy, Người còn buồn còn thương còn nhớ ? Nắng phai rồi em ơi! Chiều xuân có một người ngơ ngác đi tìm Một tình thương nơi phương trời cũ. Chiều nay hoa xuân bay nhiều quá, Chiều tàn dần phai trên ngàn lá, Tìm đâu bóng hình ai. Người về còn nhớ khúc hát: “Người yêu dấu bên bờ thành Viên (Vienne)”. Lòng này còn quyến luyến mãi, Đêm Xuân dài mà đâu có hay. Chiều nay có một loài hoa vỡ bên trời Đợi mùa Xuân sang tô màu nhớ, Dừng chân trông hoa xuân hồng thắm, Buồn tìm về tình ai đằm thắm. Giờ vun vút trời mây (*) Kính thăm quí Anh Chị và các bạn thương mến, Ngày tiễn Ông Táo chầu Trời Liêng cận có nhe răng cười (trong facebook) hỏi nhẹ : " Cô Trọng và gia đình về thăm nhà mà hạnh có đi hôn?" - Lòng nghẹn ngào đành trả lời rằng "muốn lắm chớ nhưng làm sao mà đi được ? Cóc có tiền mà dìa ! Dẫu sao năm rồi hạnh đã thực hiện được chuyến đi đầy thú vị và ý nghĩa là nhờ sự nổ lực của các bạn.."cách gì cũng phải gặp cho bằng được" - Từ đó đến nay hạnh ăn mắm tép có hơn ba bốn bận ... để nhớ về bạn mình. Sợi đu đủ trong veo bóng mượt vừa dòn ..vừa mặn uống hết lu nước mà vẫn còn thấy mặn!! Năm tuổi đã sắp từ từ mờ dần đi với hi vọng những nỗi buồn, những tin không vui bỏ lại sau lưng, mặc dù rất khó nuốt xuống. Những người mình thân mình thương đã lần lượt bỏ mình đi. Giờ thì các bạn đã hiểu ý nghĩa vì sao hạnh phải về cùng Anh Chị Hai cho-bằng-được vì có chắc gì tuổi già sức yếu ..làm sao biết được "ngày giờ nào phải đi?" - Nói chi người trọng tuổi như Thầy Cô mình mà là bạn bè ..ngồi lại điểm danh thì có bị 'rụng lần', hay dấu hiệu ngoắc nghẻo mấy nghoe rồi đó. PHIÊN GÁC Ð ÊM XU ÂN Nguy ễn v ăn Ð ông Đón Giao Thừa một phiên gác đêm Chào xuân đến súng xa vang rền Xác hoa tàn rơi trên báng súng Ngỡ rằng pháo tung bay, ngờ đâu hoa lá rơi Bấy nhiêu tình là bao nước sông Trời thương nhớ cũng vương mây hồng Trách chi người đem thân giúp nước Đôi l òng nhớ bâng khuâng, gượng cười hái hoa xuân Ngồi ngắm mấy nóc chòi canh Mơ rằng đây mái nhà tranh Mà ước chiếc bánh ngày xuân Cùng hương khói vương niềm thương Ước mong nhiều đời không bấy nhiêu Vì mơ ước trắng như mây chiều Tủi duyên người năm năm tháng tháng Mong chờ ánh xuân sang, ngờ đâu đêm cứ đi Chốn biên thùy này xuân tới chi ? Tình lính chiến khác chi bao người Nếu xuân về tang thương khắp lối Thương này khó cho vơi, thì đừng đến xuân ơi ! (*) Hình ảnh họp mặt ngày 19 tháng giêng thấy thiệt đẹp nhưng vẫn còn thiếu nhiều người trong số đó có cô Hạnh, anh Hai Trọng, Phan Nghiã, Lý Ngẩu và hay muộn là Thanh Cần đã bỏ cuộc vui từ lâu lắm rồi. Buồn quá đi thôi. Bên đây Thầy Kiều Văn Chương với tinh thần thật lạc quan, can đảm vượt qua những thử thách của Tạo Hóa và cuối cùng Thầy được về cõi bình an thật thanh thản nhẹ nhàng. Tuổi già - bệnh hoạn chắc một điều là không chừa một ai. Bởi vì vậy mà hạnh đã và đang mang tâm trạng là "nếu mình chỉ còn một ngày để sống, thì mình sẽ làm những gì? " - Xin thưa: Một người tầm thường như mình chắc có lẽ mình cũng cố gắng làm trọn vai trò của mình mà Bề Trên đã đặt để cho mình là làm mẹ, làm một cái bóng của người kia và là người bạn tâm giao của rất nhiều người - Ngay cả những ai mà mình có duyên hạnh ngộ. Vậy là tàm tạm đủ rồi phải không thưa quí Anh Chị và các bạn? Thế nhưng chắc chưa được trọn vẹn cho lắm phải không ạ? Ðó là những người vô tình làm cho mình buồn phiền - nơi sở làm. Cho dù trong một thời gian ngắn ngủi. Mấy năm gần đây, có nhiều lúc người xếp này lại hay tìm đến mình để tâm sự chuyện "tình duyên gia đạo" vì đôi lần đã phải dọn ra riêng...Oái oăm thay căn nhà mà người này dọn đến không đầy 1 tháng nay đã bị cướp viếng thăm tuần rồi- Ði làm về thấy có người lạ trong nhà đang dọn đồ đạc và đâm người này vài nhát dao trên lưng. Hiện phải ở khách sạn trong khi chờ điều tra! Người bạn làm chung sở này là một trong ba nạn nhân vụ "ăn cướp hàng loạt"- đến những block đường mang số 11300 có tên khác nhau trong 3 thành phố khác nhau. Thật lòng khi kể chuyện người(quen) chẳng qua cũng là để chia sẻ với nhau một đôi điều của cảnh đời "hiu quạnh" ở bất cứ nơi nào - Tâm mình lúc nào cũng vẫn giữ sự bình an như vại - Nghe tin là người này dọn ra thuê một căn nhà "trống trơn -thiếu mọi thứ", thì mình lại "tào lao thiên tướng", chẳng để lòng 'ghét bỏ' vì chuyện xưa, mà trái lại hạnh đã mượn bông cúng Phật - đề nghị công ty tặng quà để người này "làm lại cuộc đời" - Có người trách là 'họ đối xử tệ' với mình thì mắc mớ chi mà mình phải quan tâm đến họ ? Mình làm vì mình chớ nào phải "tốt lành" gì cho cam. Dù cho người đó là ai. Má của Hạnh vẫn khuyên mình hãy "Xả" là thế đó. Ðầu năm đầu tháng hạnh mạn phép nói chuyện "ăn thua" chút cho vui. Nhưng rồi được hay thua gì thì mình có ăn cái giải gì đâu à? Chuyên cô Kim Phạm - bằng tuổi con gái mình - bị "bề hội đồng" chết thật thương tâm ở một cái bar " mà con gái mình tổ chức sinh nhật ở đó 2 năm trước" (giờ nó mới thành thật khai báo ! Ðây có phải là thêm một bài học cho bậc làm cha mẹ cần gần gủi với tụi trẻ - Cái chết của cô gái với tương lai đầy xán lạn trước mắt đã làm đánh động lương tâm của mọi thành phần di dân và cư dân khắp nước. Mạng sống của con người sao mà rẽ rún đến như vậy. Lại thêm chuyện buồn cho xã hội đầy bất công! Đóa Hoa Vô Thường Trịnh Công Sơn Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới Tìm em tôi tìm, nhủ lòng tôi ơi Tìm đêm chưa từng, tìm ngày tinh khôi Tìm chim trong đàn ngậm hạt sương bay Tìm lại trên sông những dấu hài Tìm em xa gần, đất trời rộn ràng Tìm trong sương hồng, trong chiều bạc mệnh Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em Tìm trong vô thường có đôi dòng kinh, sấm bay rền vang Bỗng tôi thấy em dưới chân cội nguồn Tôi mời em về đêm gội mưa trong Em ngồi bốn bề thơm ngát hương trầm Trong vườn mưa tạnh, tiếng nhạc hân hoan Trăng vàng khai hội một đóa hoa quỳnh Từ nay tôi đã có người có em đi đứng bên đời líu lo Từ nay tôi đã có tình có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa Từ em tôi đã đắp bồi có tôi trong dáng em ngồi trước sân Mùa đông cho em nỗi buồn, chiều em ra đứng hát kinh đầu sông Tàn đông con nước kéo lên, chút tình mới chớm đã viên thành Từ nay anh đã có nàng biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca Mùa xuân trên những mái nhà có con chim hót tên là ái ân Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh Sen buồn một mình. Em buồn đền trọn mối tình Một chiều em đứng cuối sông gió mùa thu rất ân cần Chở lời kinh đến núi non, những lời tình em trối trăn Một thời yêu dấu đã qua gót hồng em muốn quay về Dù trần gian có xót xa cũng đành về với quê nhà Từ đó trong vườn khuya Ôi áo xưa em là một chút mây phù du Đã thoáng qua đời ta Từ đó trong hồn ta ôi tiếng chuông não nề Ngựa hí vang rừng xa vọng suốt đất trời kia Từ đó ta ngồi mê để thấy trên đường xa Một chuyến xe tựa như vừa đến nơi chia lìa Từ đó ta nằm đau ôi núi cũng như đèo Một chút vô thường theo từng phút cao giờ sâu Từ đó hoa là em một sớm kia rất hồng Nở hết trong hoàng hôn đợi gió vô thường lên Từ đó em là sương rụng mát trong bình minh Từ đó ta là đêm nở đóa hoa vô thường (*) Hạnh chẳng dám mơ sang năm sẽ là năm "Con Ngựa Bay" ...nhưng nếu được "bay là đà" là phước rồi ạ. Ngẩm nghĩ lại 60 năm cuộc đời cái số mình coi như rề rề đến tà tà, mà có đôi khi hên hên -nên chưa bị "chúi nhủi" cho lắm. Thế là mình được quyền tiếp tục "tiên tri" cho vận mệnh con "dế mèn" mình tiếp tục phiêu lưu - TỚI ÐÂU THÌ TỚI - Tức là "Xù" xem sao?! Có đứa cháu sống bên Thụy Sĩ độ 30 năm -ít nghe tiếng Việt bèn hỏi thiệt vậy chứ "xù" nghĩa là cái chi chi..Thì mình bảo là "lết gô" (let go) -Nó cãi là "Quịt Nợ" thì có. Ừ thì "thua hay chạy" nó cũng thế thôi mờ !! Nhân đây Hạnh xin cầu mong sang năm Giáp Ngọ nhà nhà ai cũng được về đời thì luôn được thăng hoa, về đạo thì thăng tiến về tâm linh còn đường tình thì sẽ được thênh thang, nhất là các bạn hãy còn độc thân "vui tánh" nhé. Riêng xin kính chúc quí Cụ Ông Cụ Bà sẽ được "bách niên giai lão" (cải lão hoàn đồng) vui bên con cháu và sẽ mạnh khỏe để đi du lịch lai rai năm châu bốn bể, nhé. Cali Phút giao mùa 27 tháng giêng 2014 Nguyệt Hạnh (*) nh ạccuatui |
NguyệtHạ |
![]()
Gửi vào:
#249
|
![]() Newbie ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 8 Tham gia: 6-November 13 Thành viên thứ: 17,855 ![]() |
![]() Kính thăm quí Anh Chị và các bạn quí mến, Dù rằng hạnh chưa có dịp thăm hỏi cả nhà mấy tháng nay nhưng hạnh vẫn nghe ngóng xem có ai ghé sang tệ xá hạnh hong đó nha. May phước là trước sau gì thì cũng 'vũ như cẩn', đó là nhờ công lớn về ba mớ nhạc "vàng" của Xã tha về chất đầy nhà...tha hồ cho mạnh ai nấy thưởng thức đã đời, há. Vậy là công cáng của bác Nhà Quê to lắm lắm thấy hong? Sao mà còn nghe văng vẵng tiếng dội "càm ràm" quời vạ? Thiệt tình !!! Thêm vào cái may đó là hạnh dạo này đã theo kịp trào lưu "phây bút" nên cũng biết chí chạp lai rai. Nói xàm thì nhiều mà tào lao cũng không kém. Có điều hạnh lấy làm lạ là sao chưa nghe ai hỏi thăm hạnh về bản tin "nóng" phát tán tùm lum rằng "ca sĩ KL sẽ về 'biểu diễn' ở Hà Lội vào ngày 9 tháng 5" hết hè. Chắc tại hạnh đã có lần trả lời về việc này năm 2012 khi được phỏng vấn chị bảo "nói trước bước hỏng qua" há. Lần này chắc cũng vậy vậy thôi phải hong? ![]() Còn nếu như hạnh "xúi quí anh chị và các bạn leo lên xe lửa mần bậy 1 chuyến viễn du ra HN xem chị KL, Tuấn Ngọc, Quang Thành và Hà Anh Tuấn hát thì có ai dám uống thuốc liều hay không chớ ?" - Một chuyến duy nhất trong lịch sử 39 năm chị KL sẽ cất tiếng hát cho đồng bào mình thưởng thức "sống" (live in concert) cho biết tay! Nói đùa thế thôi. Qua bao thập niên những dòng nhạc TCS bị bóp nghẹt không ít vì đã không được chuyên chở bằng tiếng hát "có một không hai" của chị. Nay thì chị đã thực hiện được điều chị mong mỏi để đáp trả lại những gì chị mang ơn hay mắc nợ những ai yêu nhạc trong suốt 50 để chị được tồn tại với thời gian! Rồi đây chúng ta sẽ nghe thấy biết bao nhiêu là người chống đối hay bênh vực cho chuyến đi lịch sử này của chị! Ðiều này là lẽ thường vì đó là quan niệm sống của mỗi người; có khách quan hay chủ quan gì thì cũng chỉ là hai mặt của đồng tiền thế thôi. Riêng cá nhân hạnh thì không dám "nhân danh" một cái gì để xét "công hay tội" của một người nghệ sĩ -cả đời chỉ biết mang tiếng hát của mình để làm một thứ "linh dược" gắn hàn lành những vết thương lòng tưởng chừng như không thể nào nguôi ngoai cho được! ![]() Vậy thì tại sao chúng ta lại không "hãy cứ vui chơi cuộc đời" mặc cho vật đổi sao dời mà dòng đời cứ lặng lẽ trôi xuôi? Chi bằng chúng ta hãy thử lắng lòng để cho dòng "máu đỏ" cứ tiếp tục chảy về tim - Tống khứ đi những mớ "máu đen" thù hằn nghiệp chướng để mình cảm nhận được tình yêu bao la đầy nhân ái trong âm nhạc có biết bao là kỷ niệm của một thời thơ mộng. Ðể cho đến khi mình phải rủ áo - bỏ lại sau lưng tất cả những dị biệt tị hiềm về một nơi chốn nào đó đã được định sẵn đầy hoa thơm cỏ lạ..của "nước cực lạc" ..hay ta bà? Chiếc xe sẽ được "đổi mới" - Tài xế có thể un dung hoặc "nhấn ga" sang số thành ...gì gì đó tùy hỹ. Xin kính mời cả nhà cùng thưởng thức những âm điệu của những ngày xưa thân ái để giúp chúng ta hồi tưởng trong ký ức mình đã có những ai trong đó, biết đâu đã ẩn hiện từ kiếp nào rồi và giờ vì có duyên -nợ nhau mà được tái hồi sum hợp? Ngày này năm xưa. Tháng tư đen 2014 Nguyệt hạnh |
NhaQue |
![]()
Gửi vào:
#250
|
![]() Nh�Qu� ![]() ![]() ![]() Nhóm: Admin Bài viết đã gửi: 5,670 Tham gia: 26-January 05 Thành viên thứ: 8 ![]() |
Từ www.ninh-hoa.com ---- Xin phép tác giả: cô Lương Lệ Huyền Chiêu, về việc đăng tải bài viết nầy trên BTH---- NQ
![]() “Ngày trở về” là tên bài hát của Phạm Duy mà cô bé Khánh Ly đã hát và đoạt giải nhì trong một lần trốn gia đình đi thi tại một cuộc thi hát ở Saigon. Có lẽ bà không ngờ cuối đời, bà lại trốn dư luận để trở về đứng trên sân khấu đất nước mà bà đã bỏ ra đi, ở tuổi 69. Với thông tin Khánh Ly sẽ nhận khoảng 100.000 Dollars trong tất cả buổi biểu diễn tại VN, nhiều người trách KHánh Ly vì tiền phản bội lại những tuyên bố trước đây của mình. Tiền là đương nhiên cho một ca sĩ chuyên nghiệp và hầu như đang thất nghiệp như Khánh Ly.. Riêng tôi, tôi cho rằng Khánh Ly về VN hát vì bà là một nghệ sĩ thật sự. Một nghệ sĩ thật sự luôn khao khát được hát ở nơi có người muốn nghe mình hát. Không có gì đau đớn cho bằng một nhà văn mà tác phẩm không được phép xuất bản, một họa sĩ không có điều kiện triển lãm tranh, một nhạc sĩ mà ca khúc của mình bị cấm phổ biến, một ca sĩ không đến được với quần chúng đang chờ đợi mình. Ai là người đang muốn nghe Khánh Ly hát? Sẽ biểu diễn tại Hà Nội ngày 9 tháng 5 năm 2014, bà giải thích rằng vì đó là nơi bà ra đời. Tôi cho rằng đó là câu trả lời khôn khéo. Theo tôi bà hát ở Hà Nội vì đơn vị tổ chức, người tài trợ, muốn bà hát ở đó. Là nhà kinh doanh, họ biết họ sẽ không lỗ khi trả cat xê cao cho Khánh ly. Họ đánh hơi được một thị hiếu ở một nơi đang có người dư tiền. Hơn ai hết, họ hiểu người Hà Nội chỉ từng nghe bà hát trong băng đĩa, vì tò mò, sẵn lòng mua vé với với giá cao ngất ngưỡng để được nhìn tận mặt, nghe tận tai giọng hát của người ca sĩ đại diện cho dòng nhạc mà họ phải nhịn nghe trong mấy chục năm trời. Người Hà Nội không dại dột hay tiêu hoang. Họ quá biết với những ca sĩ mấp mé tuổi 70 thì giọng hát đã “phều phào” (*) Chế Linh, Tuấn Ngọc, Khánh Ly, trình độ thanh nhạc cùng độ khỏe của giọng hát làm sao bằng Thanh Lam, Hông Nhung, Mỹ Linh…Nhưng có vẻ như người Hà Nội đang muốn bày tỏ họ muốn gì. Đã đến lúc họ đòi hỏi mọi thứ thuộc về nghệ thuật phải xuất phát từ cái thật. Chế Linh, Tuấn Ngọc, Khánh Ly, Lệ Thu họ chính là họ. Họ không mặc đồng phục, không bị lẫn lộn. Cho nên vấn đề không phải là Khánh Ly được cấp giấy phép, vấn đề là có ai chịu đi nghe bà hát hay không? Và dù rằng lần này : “về đây với xác hiu hắt lạnh lùng Ôi lãng du quay về điêu tàn”(*) Tôi tin bà sẽ thành công. Tôi không phải là fan của Khánh Ly. Ngoại trừ Khánh Ly với những ca khúc Da Vàng, tôi thích Lệ Thu, Thái Thanh hơn. Dẫu sao tôi cũng cảm phục Khánh Ly trong cách biểu diễn trên sân khấu. Tiểu sử của bà cho biết bà là một người đàn bà phóng túng. Bà từng uống rượu, hút thuốc, đánh xì phé và… có nhiều đời chồng. Nhưng khi đứng hát trên sân khấu, bà rất tư cách. Bà thường mặc áo dài chứ không chọn trang phục hở hang. Bà không nhoẽn miệng cười ngỏn nghẻn khi hát. Bà không đùa cợt chớt nhã, vô duyên với MC trên sân khấu. Điều này chúng ta cũng tìm thấy nơi Lệ thu, Thái Thanh, Hà Thanh…và hầu hết các ca sĩ thời trước. Tôi thích và hãnh diện về điều này và mong lần biểu diễn ở Hà Nội, dù “phều phào” bà sẽ chinh phục được khán giả bằng phong cách của một ca sĩ nghiêm chỉnh với âm nhạc. Hy vọng bà sẽ gây thiện cảm cho khán giả Việt Nam đang bội thực với những trò lố lăng của một số ca sĩ vô ý thức và những ca sĩ có giọng ca thiên phú nhưng thiếu hồn. Vậy thì Khánh Ly trở về hát ở Việt Nam, tại sao không. (*) chữ dùng của nhạc sĩ Tuấn Khanh (**) Lời nhạc của Phạm Duy trong “ Trở Về Mái Nhà Xưa” Huyền Chiêu 5/2014 -------------------- T? ví mình nh? chi?c n?m r?m Không bì v?i nh?ng c? hoa th?m Sanh t? l?p r? v??n xòe cánh Ch?ng ??c mà hi?n khó th? h?n NhàQuêHànhH??ng/NhàQuêTrungH?cBaTri/Tuy?nT?pTh?V?nHànhH??ng/Di?n?ànTinhKhôi |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#251
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
Mùa Thu Paris Cung Trầm Tưởng Phạm Duy Mùa Thu Paris Trời buốt ra đi Hẹn em quán nhỏ Hẹn em quán nhỏ Rượu rưng rưng ly đỏ tràn chề Mùa Thu đêm mưa Phố cũ hè xưa Công viên lá đổ Công viên lá đổ Chờ mong em gắng khổ từng giờ Mùa Thu âm thầm Bên vườn Lục Xâm Ngồi quen ghế đá Ngồi quen ghế đá Không em ôi buốt giá từ tâm Mùa Thu nơi đâu Người em mắt nâu Tóc vàng sợi nhỏ Tóc vàng sợi nhỏ Chờ mong em chín đỏ trái sầu Mùa Thu Paris Tràn lấp đôi mi Người em gác trọ Người em gác trọ Phòng anh đôi gót nhỏ thầm thì Mùa Thu im hơi Son nhạt đôi môi Ngày em trở lại Ngày em trở lại Hờn căm em hối cải cuộc đời Mùa Thu ơi Thu Trời mây âm u Yêu người độ lượng Yêu người độ lượng Và trong em tâm tưởng giam tù Mùa Thu Paris Mùa Thu Paris (*) Kính thăm quí Anh Chị và các bạn thương mến, Trời sắp chớm Thu rồi “bên ni” chưa thấy lạnh tí nào còn “bên nớ” ra làm sao rồi hở quí Anh Chị và các bạn ơi ? Hai ngày nay dồn dập tin buồn. Chúng ta đang tiễn đưa hai người anh khả kính sang bên kia thế giới được yên bình, phải không? Bên đó chắc có quí Thầy Cô, cùng các anh chị Tô My, Vị-Vững, và các bạn Liêng, Thống, Cái Mơn, v v sẽ cùng thắp lên giùm hạnh một nén nhang rồi. Hạnh cũng đang cầu nguyện cho các Anh ấy đây. Có nổi buồn nào to lớn cho bằng! Gia đình BTH từ nay sẽ thiếu vắng nhiều “thước phim hay” của anh ĐQT! Cũng như nơi nầy cũng sẽ còn lưu lại những dòng thư pháp lã lướt rồng bay luôn chất chứa đầy thấm thía vời những vầng thơ thật ý nhị cùng gương mặt luôn nở nụ cười thật phúc hậu của anh Cung Tâm. Thôi nhé, các Anh hãy yên tâm về vui chơi nơi cảnh lạ (!) của thế giới bên kia- Ở lại nơi nầy đây đã có bác Nhà Quê, sẽ mãi mê tiếp tục chăm sóc khu vườn nhà BTH thân ái của chúng mình ”ên" nhưng hơn hết, chắc chắn không ai quên được những đóng góp quí báu bằng tất cả tấm lòng của quí Anh đâu, nhé! Mấy tháng qua Cái Mơn và các bạn có nghe loáng thoáng là Hạnh đang được mùa “thất nghiệp” đấy thôi. Cho nên trong túi mỏng te! Nhưng tinh thần thì không đến nổi nào(vì vẫn luôn đeo theo chủ nghĩa “xù” cố hữu). Bèn nhân cơ hội hơi “gảnh gang” nên tiện thể hạnh dành thì giờ cho con gái để có dịp “khám” và “phá” (đám) thành phố New York một phen. Định sẽ “hú” Xã thuộc về "láng" miệt miền Đông Hoa Cờ, dzù cho "mấy dặm sơn khê" bên nớ đó chớ, nhưng mờ hết hơi rồi! Bên Ni Bên Nớ Thơ Cung Trầm Tưởng Nhạc Phạm Duy Đêm trắng ngay tàn Theo tiếng xe về Lăn về viễn xứ Em hỡi sương rơi Ngoài song đêm hạ Ôi buồn phố xá Hoang liêu về chết tha ma Tiếng chân gõ guốc xa xa Người xa vắng người Người xa vắng người. Em có nghe rộn rã bước ai vất vả bóng ai chập chờn Hồn ai cô đơn tìm về ấm cúng Em có nghe bi ai, tình ai ấp úng, thương ai lạc loài ăn mày sáng lạn ngày mai. Đêm nay ai say đất lở, em ơi có nghe rạn vỡ. Vạn mảnh ly tan theo chuỗi cười Bên tê thành phố tráng lệ, giai nhân nằm khoe lõa thể Bên ni phố vắng ôi lòng ngoại ô. Đêm trắng ngay tàn Theo tiếng xe về Lăn về viễn xứ Em hỡi sương rơi Ngoài song đêm hạ Ôi buồn phố xá Hoang liêu về chết tha ma Tiếng chân gõ guốc xa xa Người xa vắng người Người xa vắng người. Em có nghe hồ như bước ai gõ nhịp bóng ai giang hồ Hẹn ai bên ni dài như ngõ cũ Em có nghe bên ni lạnh hơn bên nớ Phút giây chia lìa trong lòng vẫn phải đèo mong. Hai tâm linh giam kín lại Bấm đốt ngón tay chờ đợi Chờ ngày còn thơ, thơ cũng ra đời. Em ơi ngoài kia liếp ngỏ, sương rơi ngoài song khép hờ. Bên trong kín gió ấm ơi là tình. (*) Ba mươi mấy năm trước vào năm 1980 hạnh có dịp làm hè cho cơ quan thiện nguyện USCC ở thành phố Nữu Ước hoa lệ này. Gặp lúc xe bus đình công, cuốc bộ từ nhiều trạm xe điện ngầm rồi bò lên khu phố chính nổi tiếng của khu Manhattan xỉu xỉu vài chục block đường, sụt bớt bao nhiêu là ký “dừa khô” nên mình hạc xương heo dữ lắm chớ hỏng phải như bi giờ đâu ạ ! Ngắm nhìn những tấm ảnh con gái hạnh nhe răng cười làm dáng “điệu bộ” như “người mũ” làm hạnh không khỏi nhớ lại cái thuở của mình sao hồn nhiên mà “ngu ngơ” như nó, bây giờ ngẩm lại trong lòng hạnh cảm thấy sao quá "đìu hiu quạnh quẽ". Thời gian vụt bay xoay tít mù còn hơn cả vận tốc của “metro” dưới lòng đường làm mình không kịp nắm bắt quá nhiều đổi thay trong đời. Và rồi khi trở lại nơi này đã có biết bao là đổi thay. Những tòa nhà đó, ngần ấy cao ốc kia đã tuôn đổ hết sức đau thương. Nhưng may mắn thay nay đã được từ từ mọc lên lại ghi thêm dấu lịch sử trên những bức-tường-đen nhưng linh hồn của cảnh vật nay thì đã khác. Có điều an ủi rằng có ai dám bảo đất nước nầy thiếu bao dung và độ lượng? Đi đâu rồi cũng mong trở về nơi chốn mình thân quen hôm sớm đi ra đi vào, để rồi tự nhủ thầm ”nghèo mà bình an”,không màng đến nếp sống sôi nổi bằng nhịp điệu của “thời thượng” nghiêng về hình thức bên ngoài,mặt mũi của giới thượng lưu. Thành phố mà lúc nào cũng tràn ngập người đi bộ và xe tắc xi chạy như mắc cửi. Thế mà, ở đâu cũng có hai thái cực của đời sống. Nơi chốn thành phố Brooklyn càng quí phái sang trọng bao nhiêu thì bên này là khu Harlem với những chung cư của nhiều “ổ chuột” bấy nhiêu; lỡ mà ban xe giữa đường ít ai dám leo xuống nhờ giúp hộ sẽ gặp may rủi khó lường. Nói về “hên xui” bữa nay con gái hỏi mình có nghĩa là gì vậy? Trong bụng định trả lời là “cũng giống như Ba lấy Má vậy đó” (tức là 50 – 50 – hay “nhứt-chín-nhì bù”). May phước Mỹ con hỏng biết quýnh Bài Cào ba lá, chứ không thì nó tưởng mình đang kể chuyện “cõi trên” cho đỡ buồn! Buồn cũng phải thôi. Ở không "gảnh"- ra dzô “thấy nhau như cách một mặt hồ…mà muôn trùng chia xa..” (dtl*). Bởi vì chúng nó cứ ỷ y là mình "có như không" mà "không như có"..Thử nghĩ coi có tức cười hong há ?! Tiễn Em Cung Trầm Tưởng Phạm Duy Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. Tiễn em về xứ Mẹ Anh nói bằng tiếng hôn Không còn gì lâu hơn Một trăm ngày xa cách Tuyết rơi mỏng manh buồn Ga Lyon đèn vàng Cầm tay em muốn khóc Nói chi cũng muộn màng. Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. Hôn nhau phút này Chia tay tức thì Em ơi khóc đi em, khóc đi em, khóc đi em Sao rơi rớt rụng Vai em ướt mềm Em ơi khóc đi em, khóc đi em, khóc đi em. Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. Hỡi em người xóm học Sương thấm hè phố đêm Trên con đường anh đi Lệ em buồn vương vấn. Tuyết rơi phủ con tầu Trong toa em lạnh đầy Làm sao em không rét Cho ấm mộng đêm nay? Nơi em có trăng soi Anh một mình ở lại Trời mùa Đông Paris Suốt đời thèm trăng soi Lên xe tiễn em đi Chưa bao giờ buồn thế Trời mùa Đông Paris Suốt đời làm chia ly. (*) Đầu tháng Bảy nhà thơ Cung Trầm Tưởng đến nhà tụi Hạnh dùng cơm nhân chuyến thăm Cali vì Hội Nghệ Sĩ tổ chức hợp mặt thường niên và vinh danh nhà thơ. Trong chỗ thân tình đầy thú vị và ấm cúng ấy, Anh Đức mang ra khoe các người bạn thân sáng tác mới nhất phổ thơ CTT “Chủ Nhật Niềm Tin Màu Huệ Trắng” thêm một lần Anh Đức phổ thơ CTT sau 40 năm. Kỷ niệm đáng ghi nhớ nhất với thi sĩ dù rằng chỉ qua tạp chí Văn, lúc còn ở Pleiku năm 17 tuổi Anh Đức đã cảm được bài thơ “Trong Trời Anh Xanh Vút”. Anh Đức cũng bày tỏ lòng tri ơn tác giả với lý do anh Đức đã từng sử dụng bài hát này làm mồi “thả dzê” rất thành công mà trong số đó có “bà xã” là “hậu quả” ạ ! (Xin mời cả nhà thưởng thức @BTH/Nhạc TDĐ không hay không tính tiền). Chủ Nhật niềm tin màu huệ trắng (**) Huệ trắng trinh nguyên sau một đêm Huệ trong thư các huệ ngoài thềm Sớm nay Chủ Nhật thơm thương quá Chỉ có Sài Gòn trong dáng em Chủ Nhật niềm tin màu huệ trắng Hiền từ xoạt áo như lời kinh Em đi lễ nhất trời trên ngõ Dẫy tóc đen mềm ánh sao xanh…(1977 Cung Trầm Tưởng) Tác giả tâm sự đang nằm tù "cải tạo" từ ngoài cực Bắc Hoàng Liên Sơn, mùa đông giá rét đi lượm củi trong rừng chợt thấy bóng dáng thấp thoáng một tà áo trắng, đã làm Ông nhớ da diết hình ảnh linh thiêng của ngôi giáo đường ngày Chủ Nhật năm nào vào những ngày xa xôi lắm để rồi Ông cũng chợt nghe vang lên một hồi chuông ngân của lòng mình xin “sám hối” từ lời cầu kinh bay lại. Trong nổi đau cùng cực và tuyệt vọng thời bấy giờ, nhưng nhờ có đức tin đã tăng thêm sức mạnh sống còn và ông đã có được cảm xúc sáng tác bài thơ tuyệt diệu này. Hai ngày sau đó là July 4th nhà thơ CTT trở về lại Minessota, còn hai mẹ con Hạnh cũng chuẩn bị lên đường đi New York trong lòng vẫn còn nhiều niềm vui lây lan đầy an ủi thêm hơn khi được chiêm nghiệm và cũng để nhắc nhở chính mình rất nhiều về giá trị của chân hạnh phúc: Tìm thấy được sự bình an là biết tự ý thức “chấp nhận” cho dù có phải đối diện với thực tại “chết khô” không ai hay biết mà vẫn còn ánh sáng của niềm tin và hi vọng như nhà thơ CTT. Nếu ý thức về chấp nhận là mình sẽ tìm thấy “thiên đường” nơi tại thế cho dù nhan nhản những nhịch cảnh khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa một khi mình không có chìa khóa thì làm cách nào đối diện để có thể chấp nhận “bế tắc” ? Có phải chăng là mình đã bị từ thua đến thua, và đưa đến việc bị đào thãi bởi vì tự tách rời mình với những người chung quanh? Biết đâu sẽ dẩn đến sự tự hủy diệt chính mình như tài tử hài lừng danh Robin Williams, người vô cùng cô độc và bị cô lập do bị mang chứng bệnh trầm cảm rất nặng. Dù vậy, nhưng Anh vẫn cố đem cống hiến cho đời những nụ cười ý nhị? Thế nhưng, cuối cùng rồi thì Anh đã bị chính Anh đánh mình ngả gục sau thời gian dài chạy trốn, chối bỏ giá trị đích thực của chính mình. Ai dám vỗ ngực tự hào "niềm tin" trên cõi đời không phải là cứu cánh của bình an-hạnh phúc? Vậy thì vì sao chúng ta lại còn chần chờ gì mà lại không cố “quấn quít, nâng niu để nương nhau mà sống, mai này rồi cuộc đời sẽ qua” ? (VTA). Không quên kính chúc quí Thầy Cô, các Anh Chị cùng các bạn thân tâm an lạc ! Nguyệt Hạnh bên này, Cali 20 tháng 8 năm 2014 (*) dactrung/nhaccuatui - "Khúc Thụy Du" (Anh Bằng) (**) đang òn ỷ xin tác giả "Se" (share) lấy thảo ! |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#252
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
Làm Sao Mà Quên Được Phạm Duy Một căn nhà nho nhỏ Một em gái ngây thơ Xinh tươi và bỡ ngỡ Như bông hoa đầu mùa.. Người hay cười e thẹn Miệng như trái mơ ngon! Đôi môi màu xác pháo Thơm như là quê hương... Mái tóc em nhẹ nhàng Như làn sương thu sớm Trong khu rừng êm ái Chưa thoát kiếp nô vùi.. Tiếng nói em êm đềm Em như mùa thu đến Bóng lá bay chập chờn Trong khung trời thật thần tiên ! Làm sao mà quên được Người em gái năm xưa Sao quên được đôi mắt Như ngôi sao trên trời Làm sao mà quên được Đời qua phút như tên Năm ba hạnh phút ngắn Sao quên được mà quên Sao quên được mà quên. Kính thăm quí Anh Chị cùng các bạn thương mến, Hạnh đọc thư cám ơn của Thầy Phu tháng rồi thật cảm động mà cho đến nay mới định thần được để có cơ hội đáp lễ và tâm tình xứ Huế cùng quí Anh Chị và các bạn mình. Thiệt là bậy bạ hết sức! Mãi cho đến khi buổi họp mặt cuối tháng 9 rồi lai rai đến tuần rồi bên này ở nhà chị Thu Phan nhân dịp chị Kim Vàng và chị Thu Dung và em út của Thanh (Xã) sang chơi, đã làm hạnh mới cảm thấy “thấm thía” cuộc đời…để thôi thúc Hạnh mình phải trút cạn tấm lòng kẻo lỡ mai rủi ro phải ra đi khi Trời chưa kịp sáng thì muộn màng làm sao? Hợp rồi tan, gặp nhau rồi chia tay trong lòng ai ai cũng cảm thấy bồi hồi thương nhớ. Chị Thu Phan bảo với chị Thu Dung chưa kể chị Vàng 41 năm rồi không gặp mà trong lòng thấy rưng rưng cũng tựa như cái vẫy tay chào của Thầy Quế hồ như không muốn tạm biệt vì bao giờ mình mới có cơ hội gặp lại nhau? Kể lại mà đôi mắt của chị Thu ươn ướt làm Hạnh cũng nghe xoáy trong tim mình. Làm sao kể cho xiết những ấp ủ bao ngày chỉ chờ có dịp này mà tuôn xả cho …đáng đời! Chị Thu và chị Vàng bất kể giờ giấc bao nhiêu khuya. Nói ra rả ban ngày chưa đã, trở giấc thức dậy 4 giờ sáng nói tiếp..báo hại làm chị Hai mất ngủ đuổi ra khỏi phòng cho cái đầu nó bớt làm khó dễ…”Tao chơi thuốc ngủ rồi đó chớ” chị Hai la làng rồi vậy mà tụi nó chẳng chịu tha. Ghét ghê! Ngàn Năm Vẫn Không Quên Phạm Duy Như một dòng sông nhỏ Cuộc tình đã ra đi Ra đi cùng năm tháng Ra đi tít muôn trùng Ôi cuộc tình thơ mộng Chỉ còn thoáng dư âm Năm năm rồi không gặp Mười năm mất nhau không Có mất nhau không? Thời gian là lệ úa Nhỏ xuống tình không tên Hỡi người miền xa lắc Người còn nhớ hay quên Làm sao mà quên được Ánh mắt với nụ cười Đêm tình nhân huyễn mộng Tạ ơn người gối chăn Nhớ xin tạ ơn đời, nghe không! Như từng giọt máu nhỏ Trở về trái tim khô Con sông đời trăm hướng Đưa nhau tới vô thường Xa nghìn trùng nước Hẹn Tìm lại mối tơ duyên Năm năm rồi không gặp Mười năm vẫn chưa quên Vẫn nhớ, chưa quên. … Trăm năm dù lỗi hẹn Nghìn năm vẫn không quên Vẫn nhớ y nguyên (*) Gần năm mươi năm rồi, lần này thì Thầy Hậu mới chịu hát chung với “ban hợp ca lộn xộn” của tụi em vì nhờ bản “Hòn Vọng Phu” có lẽ đã làm nhắc nhớ đến những kỷ niệm thuở xa xưa rất là nhiều “dấu ấn” mà Thầy đã từng điều khiển khối văn nghệ cho trường THKH. Hạnh rất mong thầy Đỗ Quang Hạnh đọc những dòng này cũng sẽ “ức lòng” mà làm bậy một chuyến Nam Cali cho bỏ ghét (?!). Hỏng tin Thầy cứ bay qua thử đi - xem tụi em hát nhạc quậy “Du Ca” còn “nhuyễn” hay không thì biết liền! Em hỏng tin là Thầy còn sức “tàn hơi” bày trò chơi “Ong chích” nữa đâu. Nghe đâu chị Kim Ngân cũng đang “thách” Thầy Hạnh thì phải? Tụi em quậy đến độ Cô Huỳnh Yến mà còn nhảy vô hát phụ họa nữa chớ bỏ bê gì đâu à ! Như bao giờ, anh Trương Thọ Hiền người còn hiền hơn cả tên cúng cơm, lúc nào cũng xã thân vì đại nghĩa , chẳng ngại đường sá xa xôi “đèo dùm mấy bà chị đường trường xa…con chó nó tha con mèo” (mấy Cụ Tân Binh đừng “bức xúc” nha, bị vì nó nằm sẵn trong đầu vậy rồi. Kệ đi há). Chị Thu Dung có thu hình ảnh làm chứng cớ những tiếng cười chọc phá cũng không bao giờ dứt. Thức ăn thì khỏi bàn thêm! Ai cũng đáng được vinh danh hiệu = để không bỏ những ngày “cơ cực” vì nhờ tài chef cook sư huynh Hiền cố hữu nên cả nhà hả hê mặt mày tươi rói thấy thương hết biết ! Có phải em mùa thu Hà Nội Thơ Tô Như Châu Trần Quang Lộc Tháng tám mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ Từ độ người đi thương nhớ âm thầm Có phải em là mùa thu Hà Nội Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm Có phải em mùa thu xưa Có bóng mùa thu thức ta lòng son muộn Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn Có phải em là mùa thu Hà Nội Ngày sang thu anh lót lá em nằm Bên trời xa sương tóc bay Thôi thì có em đời ta hy vọng Thôi thì có em sương khói môi mềm Có phải em là mùa thu Hà Nội Nghe đâu đây lá úa và mi xanh Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm Có phải em là mùa thu Hà Nội Nghìn năm sau ta níu bóng quay về Ơi mùa thu của ước mơ Nghìn năm sau ta níu bóng quay về Ơi mùa thu của ước mơ (*) Ở đâu có Nhứt Thống(em của Thanh Xã) cũng lù lù tới “phạng” cho một bài hát “Nhạc Hiệu của đài phát thanh Kiến Hòa” – vừa hát vừa quơ tay “chèo” báo hại cả nhà bắt phải ..ú ớ hát theo một chập rồi thì ai nấy cũng thuộc, nhưng mà buồn rụng rún vì nhớ nhà muốn chết! Nhờ hâm nóng như vậy nên chị Vàng khởi xướng khúc hát “Nhớ Trúc Giang” Hạnh nghe dường như ai đó nói “Đại Úy Chung làm lời, nhạc của Châu Kỳ (?) do chị Thanh Thúy hát – Nếu vậy tại sao mình không thử đố nhạc xem có trọn bài hong hà ? Nhường cho Xã Trưởng làm giám khảo cho chắc ăn, há ! Bớ nhóm Hương Sống có giỏi thì tham gia đi chớ. Sao cứ xúm nhau cười tủm tỉm quời vậy ta ?! “ Nhớ Trúc Giang một đêm trăng lấp lánh, em ngồi kề bên anh bên hồ Chung Thủy nước xanh / ….gì gì đó - Hỡi Trúc Giang thôi hẹn ngày sau, cho trọn tình nhau như hôm nao nơi mái lầu?/ Luyến thương ..để tình thắm sâu..” Rồi gì gì đó .Bí bí bí ! Thê thảm quá đi vì nợ áo cơm và bị “Đô vật” te tua trí nhớ bị lú lẩn "ba xí ba tú" xin thông cảm nhá. Bù lại hạnh xin giúp vui bằng nỗi lòng của mình sẽ trải ra qua những tình ca của muôn thuở mà ai ai trong chúng ta cũng có lần thố lộ với “người ta” (người ấy …tùy hỷ). Trong khi chờ đợi em “Trúc Giang” quay về lại. Thì tại sao chúng ta lại không cùng lắng lòng, thả hồn về Mùa Thu của ước mơ xem sao : Anh đã quên mùa Thu Tùng Giang & Nam Lộc Bây giờ là mùa Thu Chiều vắng khói sương mù Hàng cây khô sầu úa! Hiu hắt đứng trong mưa Mưa như lệ tình xưa! Lệ thấm mấy cho vừa! Lệ thương hoa phượng rũ! Em có nghe mùa Thu! Thu mang cho tình yêu một thời đã qua.Thu mang cho người yêu một đời xót xa! Mùa Thu đã xóa hết cơn mong chờ, Mùa Thu sẽ cất dấu chân ơ thờ, một người bước đi, lệ tình ướt mi! Hôm nay trời vào Đông, tình đã chết trong lòng, niềm cô đơn chợt đến Em đã quên mùa Thu! Em đã quên mùa Thu! (*) “Chuyện kể năm 2014” chắc sẽ còn dài vô tận cũng như tình cảm chúng ta luôn dành cho nhau “không bao giờ ngăn cách” phải không? Phải chăng vì chúng ta đã vượt qua bao đại dương để tìm đến nhau, cố mong sao để được trút cạn nỗi nhớ thương bao nhiêu ngày xa cách. Hạnh vẫn thiết tha mong những ân tình sâu đậm ấy sẽ không bao giờ phai nhạt trong lòng mỗi người – cho dù có “gì đi chăng nữa” thì nỗ lực ngồi gần nhau, thông cảm và chia sẻ ngọt bùi cho nhau vẫn là điều mà ai ai trong chúng ta cũng hằng mong mỏi. Gom lại nhau đây có khi sẽ gây sự “cách lòng” đôi chút (chỉ vì vô tình) hay là càng thấy thương nhau thêm – Và chính điều này đã làm chất keo-sơn gắn bò chúng ta hơn sau mỗi khi có dịp hội ngộ (bù khú nhưng thiếu nhậu mới ghê chứ !) Tin nhanh vừa loan báo là hiện giờ Xã đang đi “kinh lý” bên miệt “cao bồi” nên bận rộn lung lắm. Bởi vậy “Người” đâu có gảnh mà đi chôm nhạc nhiếc gì cho chúng mình thưởng thức đâu nà ! Thế là chúng mình ráng nhóc mỏ chờ thêm một chặp nữa chớ biết sao giờ? NGÀN NĂM VẪN ĐỢI Nhạc Nhật (Dakishimete) -Lời Việt Khúc Lan Bên nhau ta xây đắp ôi hành phúc đôi mình Em nghe trong tim ngất ngây tình ta âu yếm Tưởng tình trong giấc mơ ta không hề biết Con tim nhân gian sẽ không bao giờ bền lâu Thôi đành tình em trao anh Tình như thông xanh ngàn năm vẫn đợi Người em yêu hỡi muôn đời khó quên Vì yêu em hãy đón em trong vòng tay Cứ yêu xin đừng mơ ước gì Dù xa nhau mãi vẫn yêu nhau hoài Tình không hề phai. (*) Nhân đây Hạnh xin cầu chúc mỗi người trong chúng ta sẽ luôn tìm được “Mùa Thu trong mắt nhau” chớ có “nhìn nhau mà lệ ứa” thì có nước chán mà Chết (queo!). Nguyệt Hạnh bên này Mùa Thu Cali 10/10/2014 (*)dactrung/nhaccuatui |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#253
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
Kính thăm quí Thầy Cô cùng các bạn, Có phải thỉnh thoảng chúng mình có “thấy” nhau trên “phây bút”cho nên ai nấy có hay biết là hạnh mình vẫn còn sống nhăn răng phải hông? Định bụng bao phen vô nhà thăm hỏi, nhưng hạnh cứ rơi vào viêc nọ xô việc kia nên viêc (cà lăm) hỏi han có phần bê trễ, thiệt là bậy bạ hết sức. Xin cả nhà rộng lượng thứ tha cho hạnh nhờ và xin vô vàn cúi đầu “ngậm cỏ - ăn năn(g)” ! Thú thiệt lý do thúc bách hạnh viết những dòng này hơn hết đó là được lắm tin vui không thể nào “để bụng” cho đặng: Thứ nhứt đó là Mợ Lúa Lép lên chức “chị Sui” có rễ hiền hồi tuần trước, hai cháu rất là đẹp đôi. Hạnh cảm động không thể tả xiết vì cô con gái bé bỏng mà mình được hân hạnh làm “Má Nuôi” đó lại mang tiếng cà chớn hết chỗ chê…Quay qua ngoảnh lại thì nay cháu đã nên bề gia thất, mà Má nó chẳng hay ho gì để có chút gì mừng -thay vì “hun gió” lấy thảo. Thiệt là quê xệ hết chỗ nói. Thôi thì cho Dì Hạnh mắc nợ Khánh Quyên lần nữa nhé. Bao giờ sang Little Saigon sẽ bù gấp đôi vậy! Dì Hạnh tin chắc là con sẽ rất hạnh phúc vì dì thấy chú rễ thiệt là hiền ru ..giống Bố cháu (nên bị Mẹ ăn hiếp dài dài) – Bởi vì là con đẹp giống Mẹ nên dì đâm ra hơi lo xa đó chớ. Các bạn thương mến, nay chúng mình mừng cho đôi trẻ đã đành rồi, nhưng báo hại làm biết bao cụ ông cụ bà cũng không khỏi lim dim mơ màng nhớ lại cái thuở “Ngày ấy chúng mình” làm sao ấy.. phải không nà? Xin mời cả nhà hãy mường tượng ra “ngày ấy” và luôn thể để thay cho lời tạ tình xin lỗi mọi người trong đó có tác giả Lý Nguyên Chương. Lúc còn sinh tiền bao lần theo chân nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng lên nhà chị Khánh Ly chơi, nhưng anh đã trải qua con bạo bệnh và qua đời năm 2003. Khi xưa ai cũng biết anh qua những sinh hoạt với những bài hát du ca nên “nick name” anh là Lý Du Ca (nói lái). Nay thì cả hai Ông nhạc sĩ đều rủ-nhau-đi-nhậu xa rồi. Giờ đây Ông TTT (có thể) đã “sửa nhạc” cho anh Nguyên Chương rồi mà khi xưa anh Thiêng còn chưa muốn nhận lời(anh TTT nói với Anh Đức ra điều như dành một cảm tình “đặc biệt” cho anh Đức –mà hỏng chịu) Khỏi nói kết cuộc ra sao. Do cái "ngã" hai “ông Trời con” không nhìn nhau hết ba bốn tháng là ít! Trước khi anh Thiêng mất không lâu, Ông Anh đã đến nhà sáng sớm “dựng cổ” cậu em dậy đi ăn sáng! Buộc lòng Hạnh nhắc ra đây cũng chỉ vì “Hãy Yêu Lại Từ Đầu”,và “Bàn tay tìm bàn tay”, các bạn nhé! Hãy Yêu Lại Từ Ðầu Nguyên Chương Hãy yêu lại từ đầu Những bông hoa mới nở Hãy đi lại từ đầu Con đường bóng cây tre [ Lyrics from: Lyricafe dot com ] Hãy yêu lại từ đầu Tiếng yêu người thỏ thẻ Hãy yên vui chờ đợi Bàn tay tìm bàn tay . Mỗi chúng ta trong đời Ðã có lần dang dở Hãy yêu lại từ đầu Mối tình tuổi thanh xuân Hãy trao lại từ đầu Lá thư xanh muốn tỏ Hãy yên tâm hò hẹn Êm đềm ánh trăng khuya Nỗi vui khi gặp lại Cánh hoa trao ngần ngại Hãy tung tăng tuổi nhỏ Bàn chân tìm bàn chân (*) Từ tháng 11 đến nay đúng ra đã có quá nhiều thay đổi lớn, mất mát, muộn phiền lẫn bất an đến với nhiều người trong số đó hạnh không phải là ngoại lệ. Từ chuyện người thân đến người anh (kết nghĩa) chồng chị Khánh Ly qua đời rất đột ngột. Vì tế nhị hạnh không thể nhắc ở đây từ dạo chị về bền trình diễn..Thôi thì đó là chuyện ngoài lề. Con gái đã trở bệnh lại vì không chịu uống thuốc lo “giữ eo” – Trẻ con không nghĩ lo “giữ đầu” có phải đở khổ thân(cuộc đời) để vơi đi phiền não? Khóc không làm cho vơi sầu khổ, nhưng ít nữa cũng làm được công việc tôi luyện cho tâm hồn mình sâu sắc và mạnh mẽ thêm chăng? Cũng mong thế. Rồi thì cũng qua. Mình tự nhủ lòng mình bao bận mấy khi. Nước Mắt Dòng Sông Nguyên Chương Em có thở những đêm nằm môi mím em có thở những giây nào quạnh hiu đường em đi có hoa mở lối đường em đi có mây về trời đường em đi mang theo hò hẹn đường em đi là chết vừa rơi Ta muốn hỏi những đêm nằm môi mím ta muốn hỏi những giây nào quạnh hiu rằng mai sau mỗi khi về ngang người yêu ơi có hay lòng buồn người yêu ơi trong khi hò hẹn người yêu ơi có biết lòng đau Đ.K. Mặt trời rồi không lên trên đỉnh núi mùa xuân chim én cũng không về và lòng người thì tan hoang như bãi vắng người yêu ơi ta đã mất nhau rồi Nên muốn hỏi cũng chờ một kiếp nên muốn hỏi cũng thôi đợi ngày qua chờ cho ta tiếng ca mùa đông chờ cho ta sớm mai hồng đàn chim non bay qua biển rộng chờ cho ta ru giấc thinh không (*) Hôm nay bất chợt thấy Xã “phạng” cho một phát trên “phây bút” : “A ỉ Địa Đầu” Chợt nghe rất “khủng” nhưng chưa dám khai báo sư thật (đọc qua phone ba chớp ba nháng nên có sự hiểu lầm hơi …đáng tiếc) – Đọc xong thở phào – toát mồ hôi! Dẫu sao vẩn thầm cám ơn Xã vì nhờ vậy mà Hạnh chợt nhớ bài hát của Phạm Đình Chương ít có ai đủ hơi để “réo” cho thỏa lòng thương nhớ: “Ở Trời Tây, Ta Nhớ Trời Đông” …hỡi quí Anh Chị Em tui đó ơi ời ! Ở Trời Tây Ta Nhớ Trời Đông (nhạc: Phạm Đình Chương - thơ: Kim Tuấn) Ta ở trời tây, ôi ta nhớ, nhớ trời đông Nhớ trong sợi khói, cuốn phiêu bồng Có muôn trùng núi, ngăn người đến Có một nguồn xa, chia mấy sông Ta ở trời tây, ôi nhớ trời đông Nhớ nhau nghìn nỗi, xót xa lòng Sao ta chợt thấy, men đời đắng Thấy một mình trong, nỗi nhớ mong Ta, ta ở trời tây, ta nhớ trời đông Nhớ như con nước, trôi thành giòng Ta, như chim mõi cánh, bay tìm về núi Có một mình riêng, hoài trông ngóng Ta ở trời tây, ôi ta nhớ, nhớ trời đông Nhớ mưa nhòa phiếm, nắng tơ hồng Nhớ đôi dòng tóc, chia đường gió Cõi mình ta mù, như hư không(*) Vậy thì chừng đó “tâm sự gửi về đây” có đủ lâm ly ai oán chưa hè ?! Được dịp để thỏa tấm lòng, cho phép hạnh xổ luôn một mạch cho đở tốn xăng và nhiên liệu, nhé. Sau hết cũng là vì hôm nay Cụ Thống được lên chức “Viên Ngoại” nên có dịp bọn mình “hun cháu” phụ với “Lưu Huỳnh” gia trang cho đã đời, nha. Thảo nào bên này hạnh cũng nhuộm MẦU từ “lô lai”(low light) tới “hai lai” (high light) ba bốn bận mà muối vẫn trội hơn tiêu thiệt là chán ba mớ đời! Ôi thôi tha hồ mai mốt làm “trâu bò” cho cháu cưởi” nghe Cụ ! May thay, “mầu” nào cũng là mầu của “thơ mộng” một thời. Thủa mà có kẻ “Ôm Đàn Đứng (gãi) Giữa Đời” (MT) nhớ da nhớ diết. Những buổi trưa xúm nhau ngồi trong lớp chán rồi kéo nhau ra sân cỏ dãy Dê mà hát rân Trời! Hi vọng Thầy Đổ Quang Hạnh sẽ nhắc thêm cho chúng mình những buổi sinh hoạt trò chơi bị “Ong chích” điên người..Sao Thầy ác quá quậy ?! Tất cả hồi ức như tuần tự quay về…”Ông Ngoại” có nghe chửa thì nói đi? Vậy thì Cụ Thống còn chần chừ gì mà hổng chịu xách đờn ra quào sạt sạt cho các bạn “Hong Sướng” hát đi chớ ? MẦU KỶ NIỆM Thơ Nguyên Sa Phạm Đình Chương Nhớ ngày nào tan trường về chung lối Cm6 Fm G7 Cm Mắt thuyền sương, nghiêng nón ngất ngây đời Bb7 Eb Lòng trao lòng cho tình vút lên khơi, Ab Bb7 Eb Cho ngon màu trìu mến ướt lên môi G7 Cm Cm(b7) Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, Fm G7 Cm Áo nàng xanh anh mến lá sân trường. Bb7 Eb Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương. G7 C Anh pha mực cho vừa màu luyến thương. C Am F Ngày hành quân, anh đi về cánh rừng thưa, G7 C Thấy sắc hoa tươi nên mơ màu áo năm xưa Am C Gdim Kỷ niệm đâu len lén trở về tâm tư, Fm6 G7 Có mắt ai xanh thắm trong mộng mơ C Am F Hẹn ngày mai khi tan giặc sẽ cùng nhau G7 C Góp hết hoa thơm chung tay xây kết mộng đầu Am C Trời thần tiên đôi bướm nhịp nhàng lả lơi, Dm G7 C Gdim Nương cánh nhau đi xa hơn cả cuộc đời Fm C Ôi màu hoa, màu thương nhớ (*) Tiếp theo đây là "liên khúc" của "Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu.." ĐÊM CUỐI CÙNG Phạm Đình Chương Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau. Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau. Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh. Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh. Nắm tay không rời Cố hé run run môi cười. Lúc chia tay bên trời tiếc thương. Em ơi đêm cuối cùng gần nhau. Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu. Em ơi đừng khóc sầu chia ly. Vì lệ tuôn rơi làm héo xuân thì. Dù đêm sâu như hồn chúng mình Dù quan san cách trở mong manh. Hãy tin một niềm Nỗi nhớ nhung xưa ven tuyền. Sẽ cho ngày về thắm duyên. Em ơi đêm cuối cùng gần nhau. Sợ rằng một ngày mai giấc mộng không thành (*) Có thật là “đêm cuối cùng” không nhỉ ? Nghe sao mà chạnh lòng đến thế? Hạnh không tin là như vậy. Có những phút giây tương phùng rồi muôn đời không phai. Mong là anh chị em mình sẽ nằm trong tâm trạng ấy. Tuy cách xa muôn trùng nhưng chẳng qua đó chỉ là “một-mặt-hồ” như thi sĩ Du Tử Lê nói…vì ông này ưa xì-tin gần như “cường điệu” thôi chứ làm gì có cái chuyện “muôn trùng chia xa” (Cha Nội ?) Vậy đi nhé! Giao ước xong rồi: "Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu.." Tự vì nghe đâu Lạc Kim Cương nghéo tay với bọn mình sẽ hẹn một ngày về năm 2016 .Phải cố “Bò” về đó ngheo! Nguyệt Hạnh bên này Tháng 6 Trời-Không-Chịu-Mưa (chán thiệt) (*)nhaccuatui |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#254
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
“VỘI” Thích Tánh Tuệ Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp vội chia xa. Vội ăn, vội nói rồi vội thở Vội hưởng thụ mau để vội già. Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc vội buông lơi. Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ! Vội vã tìm nhau, vội rã , rời... Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa. Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở Vội ngày, vội tháng, vội năm qua. Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra. '' Đáy nước tìm trăng'' mà vẫn lội Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà... Vội quên, vội nhớ vội đi, về Bên ni, bên nớ mãi xa ghê! Có ai nẻo Giác bàn chân vội ? '' Hỏa trạch '' bước ra, dứt não nề... https://www.youtube.com/watch?v=6kNWBubbN3g...eature=youtu.be Kính thăm quí Thầy Cô & các bạn thân mến, Chiều nhạc thính phòng của Anh Đức vừa xong được hai tuần, nhưng đến nay Hạnh mới có dịp “hú hồn” nên chỉ kịp gọi phone xin lỗi có mỗi mình Kim Ngôn, trong lúc đi ăn trưa hôm nay, là đã không thể tiếp đón, hay thăm hỏi bạn bè thân hữu trong buổi chiều nhạc hôm 21 tháng 8 vừa qua. Mà có biết bao nhiêu anh chị em nữa mình còn nợ lời cám ơn sâu xa nhất! Vì thế nên cho phép Hạnh mượn nơi này để tạ lỗi mọi người nhé. Hạnh bơ phờ đến nỗi Anh Hiền “nhận không ra”?! Chưa bao giờ Hạnh có được cái cảm nhận “xã”, vì trút nhẹ bao ưu tư khắc khoải trong thời gian trải qua một kinh nghiệm vô cùng vất vả từ lúc bắt tay vào việc tổ chức từ 5 tháng trước. Cũng rất may là Hạnh có được “vị độ mạng” che chở mà mọi việc được xuôi chèo mát “rượi”! Khởi đi từ ý kiến “xúi quẩy” của Trần Thái Hòa(TTH). Người cho là 5 năm đủ lâu rồi để “hâm nóng” chút nhạc TDĐ xem sao! Đố lần nào ai dám hó hé “âm mưu” về “xô-xiếc” vì thế nào rồi cũng sẽ bị Anh Đức gạt qua ngay từ trứng nước! Anh Đức không chút nghi ngờ gì về “kế hoạch” nằm sau câu nói xã giao của TTH – Anh Đức “dứt khoát” tỏ bày tâm tình: “Anh mắc-nợ-em và còn biết bao nhiêu người quá nhiều rồi thì đã đến lúc anh không thể tiếp tục nhận thêm ơn được nữa!” Ai dè Hòa trả lời là “nợ em nay đã đẻ nợ mẹ nợ con rồi, nếu anh nghĩ anh mang ơn em thì anh phải làm show cho em hát để trả nợ em chứ?” Thế là “ác phụ” lại âm thầm nghiên cứu chương trình và rất may thay có sự yễm trợ từ khắp mọi nơi từ truyền thông báo chí cho đến Bác Nhà Quê ở phương xa cũng bị kêu réo “chữa cháy” phải tuôn chạy mất guốc(!) thiếu điều sút luôn đầu-tóc-mượn tới nơi! Số là một ngày trước (mình nghĩ) là ngày lành nên mới chọn tổ chức thì bị đụng “sô” bể chậu túa xua. Sư huynh Ngô Bá Thu báo tin: “Ý! Chết rồi NH ơi, hợp mặt liên trường chiều hôm đó nha. Rồi show Ê-zí-à (Asia) Ê-ziết – Chưa kể là Thứ Bảy hôm trước mình thì có Tuấn Ngọc, Ý Lan, Ngọc Hạ, Thiên Tôn đè mình dẹp lép như con tép! Mặc dù mình tự an ủi, lòng dặn lòng rằng “Asia, hay Thúy Nga gì chăng nữa có muốn xem lúc nào mà chẳng được, nhưng nếu ai không thể đến dự chương trình nhạc thính phòng ghi lại “kỷ niệm với Trần Duy Đức” thì sẽ không còn cơ hội tìm lại được nữa bao giờ!” https://www.youtube.com/watch?v=Cd4dK2cJ-S4 Hạnh mình lại tự tin hơi quá rồi không?! Trong quá trình suốt 25 năm tổ chức chương trình nhạc thính phòng, chưa bao giờ anh Đức “bị” phỏng vấn talk show TV & Radio dí mỗi tuần 2 lần trong 2 tháng trước đó (chưa kể còn được chiếu lại cho chắc ăn) mà vé ủng hộ thì vẫn đìu hiu quạnh quẽ như miếu Thần Hoàng! Anh Đức lại không chịu ngừng thắc mắc: “Sao Hạnh lại cứ ôm hoài thú đau thương mà chưa biết tởn vậy hở Trời?” Ừ. Thì cứ đổ thừa cho “nghiệp” đi! Nhưng rồi vào phút chót đã có “tin dui giữa giờ tự vận” là anh chị em cựu học sinh THKH như anh Trương Thọ Hiền nói “năm nay bận rồi” mà cũng cố “lăn” xuống từ từ nơi nỗi tiếng của thung lủng hoa vàng mới ghê chứ! Chị Ngọc Ánh tội nghiệp Hạnh hay sao đó hỏng hiểu, nên cũng đành bỏ tiệm đến “ẳm hộ” chút tình, và Kim Ngôn thì ốm teo mà cũng vui vẻ “bay” xuống – Chưa kể chị Nhiêu thì sốt sắng “text” message dặn dò “giữ chỗ nghe NH” ! Ôi thôi phần Thầy Hậu đã phải đành xin phép Cô Hoa cho Thầy ủng hộ tinh thần “trò” một lần cuối ! Và chỉ lần này thôi. Mỗi năm năm và lần thứ năm là cũng tròn đạo “ngũ hành”! Từ nãy giờ các bạn nghĩ Hạnh mình “đãi bôi” phải hong? Nhưng giờ đây là phút nói thật. Rằng là trên tất cả mọi khó khăn, vất vả và cuối cùng thì Hạnh cảm thấy vô cùng cảm động và biết ơn đối với sự hi sinh cũng như ân tình của mỗi người luôn hỗ trợ tinh thần cho Hạnh hầu có thể thực hiện được sự đồng hành quí báu này cùng anh Đức. Và đây cũng chỉ là một cái cớ “ tìm về kỷ niệm”, nhưng không ngoài mục đích gửi gắm tất cả tấm lòng biết ơn của Đức-Hạnh, dâng tặng đến mọi người hữu duyên có được với nhau trong cuộc đời này, và những người bạn “tri âm” chưa từng hạnh ngộ. Đâu ai hiểu được cho rằng trong tận đáy lòng, Hạnh đã không khỏi bùi ngùi thương cảm khi biết được có những người đã luống tuổi ngoài 70 hay trên 80 không nệ hà vì đường xa vạn dặm tìm về với Anh Đức và Hạnh. Có nhiều người bảo nhau hay thầm hiểu rằng sau ngày hội ngộ này chắc gì mình còn gặp lại nhau? Đâu ai biết là trong gian phòng rất ư là đặc biệt đó, có ít nhất vài người bị bệnh nan y vào thời kỳ cuối, hay chưa kể đến Anh VTA đã để chị ở lại nhà đau yếu và không chắc gì Anh sẽ còn có dịp đi đâu xa được nữa! Các bạn nghe có xót xa như là Hạnh đã đau nhói trong lòng vì tất cả những ân tình sâu đậm như thế ? Anh Đức đã từng tự hỏi rằng mình có xứng đáng để làm bận lòng nhiều người đến như vậy không? Hãy khoan nhắc đến sự hiện diện của những bậc “đại nhân” đã không màng được tuyên dương khi nhắc đến địa vị, hào quang hay tiếng tăm của những vị khách hiếm, quý ấy là những ai. Thay vì Hạnh xin tán thán tấm gương cao quí của họ đã tìm đến nhau trong mối thâm tình hòa đồng cùng chiến hữu với nhau. Cũng tựa như Thầy Cô và các anh chị em thân mến đều có chỗ đứng quan trọng vô ngần trong đời sống tinh thần của Đức-Hạnh vậy. Giây phút này sẽ là mãi mãi để cho Hạnh nguyện nhớ đến suốt đời (Hạnh đã đùa trừ phi bị Alzheimer mới chịu thua!). https://www.youtube.com/watch?v=Jisp947P8WA Ai ai trong chúng ta cũng có lúc ước mơ “một ngày đẹp trời” nào đó..Nhưng đối với Hạnh thì xin thưa là không đâu ạ. Và đó là lý do vì sao Hạnh không đợi chờ để “kỷ niệm 50 năm tình ca TDĐ” các bạn yêu quí ơi ! Chẳng phải vì hạnh lo tay sẽ run và gối cũng mỏi mòn, mà bởi vì là “có nhớ thương nhau thì (hãy) đến với nhau bây giờ!” Ai có dè đâu bài hát thật thà giản dị đó nay đã trở thành bài ca “tạm biệt” cho những buổi hợp mặt, đám cưới hay đám ma! (Đức Cha “Con” mở băng CD bài này cho Ông Cố/Đức Cha “Cha” yên giấc nghìn thu, thay vì đọc kinh lúc con chiên đến viếng Ngài ở nhà nguyện (Vị linh mục cho rằng đọc kinh nhiều rồi!). Vậy thì cho phép hạnh cũng được “ăn ké” để xin làm thợ vịn với anh Đức tiếp tục (âm thầm) nhắc nhớ người người hãy chăm sóc nhau từng ngày bằng cách ít giận nhiều thương hơn cho đời “thôi mỏi mệt” ! Nhân mùa Trung Thu rằm tháng tám, Hạnh xin được kính chúc quí Thầy Cô và các bạn thân mến nhà nhà đều luôn rộn rã tiếng cười, hạnh phúc thênh thang cho đến ngày cầm tay nhau “run run” vui hưởng cảnh “trăng sáng vườn trà” mãi mãi tới muôn niên muôn BẾN! Nguyệt-Hạ Fountain Valley, California Trung Thu 2016 Được chỉnh sửa bởi Nguyệt-Hạ on Sep 8 2016, 01:40 PM |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#255
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
Được chỉnh sửa bởi NhaQue on Mar 26 2018, 10:38 PM |
NhaQue |
![]()
Gửi vào:
#256
|
![]() Nh�Qu� ![]() ![]() ![]() Nhóm: Admin Bài viết đã gửi: 5,670 Tham gia: 26-January 05 Thành viên thứ: 8 ![]() |
![]() Kính thăm Thầy Cô cùng các bạn quí mến, Hạnh đang loay hoay chẳng biết bắt đầu bằng “lời trần tình” như thế nào sao cho phải phép. Dĩ nhiên là phải mượn đôi dòng này để tạ lỗi mọi người vì đã vắng “Nhà” gần 2 năm thiệt là bậy bạ hết sức nhưng mà Hạnh cũng đành gát việc nhà “lớn” sau khi thu xếp ngôi nhà nhỏ cho yên ổn rồi giải bày sau. Tuy nhiên, Hạnh có cái tật lớn cứ tò mò xem là “em ra đi nơi này vẫn thế?” (tcs) hay không nữa ? Một niềm vui lớn thật bất ngờ Hạnh mới hay là con số lần lượt có người “vãng lai” vô tệ xá mình đã vượt tới gần 250 ngàn lần. Có thiệt hong đây?! Bác Nhà Quê hẳn không có thiên vị mà “an ủi” cô 8 Bến Tre đâu hén ách mình há! Thế thì cho phép Hạnh chuộc lỗi bằng chuyện vui để bù lại những tháng năm xa cách nhé. Có lẽ “tin nhanh” đã khoe dùm rđầu trên xóm dưới rằng là giờ chót Hạnh được “ăn theo” dìa quê ăn Tết muộn 3 tuần cùng gia đình..Thế là anh Đức được tha hồ tự do giải thoát “trái tim ngục tù” cho đã đời! Thú thiệt đây là chuyến thăm nhà thú vị và ý nghĩa nhất trong đời quí vị ạ. Phải chăng “bây giờ ta đã già” (dtl) nên cảm giác níu kéo “còn có bao ngày” (tcs) bị “áp đặt” từng giờ từng phút? Mà cũng chẳng phải đợi đến bây giờ mình mới “yêu thương” mọi người hết lòng hết sức..hay là như Thầy Phu nói lúc chia tay ở quán chay Nhường Trà: “Thầy thấy em về lần này là một cái ‘điềm’ (thót ruột vì điềm xấu thì sao hè), ngừng ở đấy một giây Thầy tiếp, là em sẽ còn về dài dài…Và trở về bển em sẽ thấy mình là một người mới”. Sao mà Thầy “hay” quá hà! Dạ thưa đúng như thế. Nhờ tình yêu thương quý mến của từng người em được gặp lại em cảm thấy mình được “hồi sinh”là đúng nghĩa nhất. Hạnh không giấu được nỗi xúc động khi bày tỏ lòng biết ơn và trang trọng ghi nhớ những ân tình hiếm quý ấy. Hạnh đã bật cười ra nước mắt khi Tuấn xuất hiện bất ngờ sau gần 50 năm không gặp, tỉnh bơ hỏi mọi người hôm ấy: “Còn Trần Thanh Tuyên đâu?!” Thống nhanh nhẹn cười hóm hĩnh bảo “tụi này mới vừa đi dự đám giỗ nó xong” ! Nhiều phút im lặng xót xa như muối xát trong lòng mỗi người, mình cảm nhận một sự thật khó lòng nuốt nỗi, cảm giác cay đắng chợt đến nhưng chúng mình đành phải chấp nhận các bạn Hương Sống đã mất đi một “lữ khách” đa sầu đa cảm cho nên giọng hát của anh chứa đựng nhiều “u ẩn” như bao giờ. Các bạn ơi, chúng ta dù có xa nhau hơn nửa vòng trái đất đi chăng nữa, nhưng chúng ta chưa hề nghe “nghìn trùng xa cách” nữa phải thế không, và đó cũng là niềm tự hào của chúng mình về sự chung thủy có trước có sau như thủa xưa lúc nào cũng nghêu ngao để “Tìm về nguyên thủy” là gì? Các bạn có biết không, như bao giờ Hạnh luôn tự dặn lòng mình rằng nếu có dịp thì mình cứ cố chắt chiu, nâng niu những gì mình may mắn có được từng ngày bằng cách bày tỏ lòng biết ơn đến gia đình, bằng hữu và ngay cả những người mình được quen biết trong lãng vực ‘văn nghệ’__Cho Hạnh xin lỗi nếu như đã nhắc, lập lại điều này trước đây nhé. Chưa bao giờ Hạnh tin vào “cơ duyên” bằng lúc này: Nếu như không có mảnh giấy nhỏ để lại chỗ ngồi của Thống học lớp buổi sáng, rơi vào tay của Hạnh lớp học buổi chiều. Cũng may mà hồi đó mình “vô tư” (ngây thơ thiệt) không hề nghi ngờ “đứa nào mà rảnh dữ ?” hay là có đứa bị “khùng” (?) nói chuyện tào lao. Còn nhỏ mà không lo học hành lại học đòi thành lập ban văn nghệ văn gừng (bây?). Cuối cùng thì nhờ ai có tánh “ham vui hơn ham học” mà chúng nó gặp nhau, kết hợp những tâm hồn mê nhạc ngồi lại với nhau, hát hay dở mặc kệ miễn là biết “tự trọng” tương kính nhau dù còn trẻ, mà đã biết đoàn kết để thực hiện nhiều chương trình nhạc chủ đề có giá trị “văn học nghệ thuật” đi song song với công tác xả hội. Cuối tuần nhóm Hương Sống hay sinh hoạt giúp các em trong cô nhi viện của chùa Bạch Vân. Có đứa kêu Thống bằng Má (làm mình nghe buồn lại tức cười). Chắc Thống quên rồi. Năm mươi năm rồi ít gì? Thoạt nghe thì không bàng hoàng bằng nửa thế kỷ quí vị ạ ! Dẫu sao thì các bạn Hương Sống của tôi ơi, Hạnh cũng hiểu là chúng ta nay mỗi người mỗi ngã, con đàn cháu “đống” rất là lu-xu-bu (!) nhưng Hạnh xin khuyến khích các bạn hãy “hâm nóng” tâm tình này thắm thiết hơn qua những buổi họp mặt mỗi ba tháng mừng sinh nhật nhau? Hạnh cảm phục lòng thiết tha của Thống, đã không quản ngại đường xa, ra bến xe từ 5 giờ sáng (hay chứng bao tử làm khó dễ thành bịnh “ít”ngủ nó hành?) Không sao. Hãy hoan nghinh S. Thông một phát đi chớ! Hạnh có đòi hỏi quá nhiều không? (Nếu có yêu nhau thì hãy ‘hôn’ nhau bây giờ) nha. Ừ nghe Đầu Xuân Hạnh xin được kính chúc quý Thầy Cô và gia quyến các bạn luôn tràn đầy “thơ mộng”, dồi dào sức khỏe và thân tâm luôn an lạc! Nguyệt Hạnh California, Mùa Phục Sinh 2018 <<< Kính thăm bác Nhà Quê, Lâu ngày đi lạc nên không ai cho ghé thăm nhà Bác ạ. Mần phiền Bác nữa rồi. Rầu ghê ! Cám ơn Bác ạ ![]() NH PS: Thầy Cô Phu & các bạn "tiễn vong" Hạnh ở quán chay Nhường Trà đó ạ! (photo by Thầy Nguyễn Hữu Năng) >>> -------------------- T? ví mình nh? chi?c n?m r?m Không bì v?i nh?ng c? hoa th?m Sanh t? l?p r? v??n xòe cánh Ch?ng ??c mà hi?n khó th? h?n NhàQuêHànhH??ng/NhàQuêTrungH?cBaTri/Tuy?nT?pTh?V?nHànhH??ng/Di?n?ànTinhKhôi |
![]() ![]() |
Phiên bản thu gọn | Bây giờ là: 27th January 2021 - 03:41 AM |