![]() |
![]() ![]() |
![]() |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#1
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
QUOTE Q8 www.bentrehome.net hân hạnh giới thiệu thi tập Ngơ Ngẩn Dấu Buồn Và Các Bài Thơ Mới Sáng Tác Ngoài HƯƠNG ÁO của Nhà Thơ LUÂN TÂM Cựu Học Sinh Trung Học Công Lập BếnTre & Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho ![]() “NGƠ NGẨN DẤU BUỒN” THƠ LUÂN TÂM GS.Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Liêm Nguyên Thứ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục VNCH Biết rõ về một tác giả là điều cần thiết để hiểu nhiều về tác phẩm của tác giả đó. Nhưng trường hợp của tôi hôm nay thì không như vậy. Tôi không biết nhiều về cuộc đời của nhà thơ Luân Tâm, hay đúng ra chỉ biết rất sơ sài về quá trình học vấn và kinh nghiệm làm việc của nhà thơ mà thôi. Luân Tâm là một Đốc Sự Hành Chánh, tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Việt Nam. Nhưng trước khi thi hành chức vụ hành chánh, Luân Tâm từng là nhà giáo phục vụ ở trường Trung Học Bến Lức,Long An. Vài sự kiện khác về tác giả tôi chỉ được nghe qua một vài người bạn. Thành ra khi đọc thơ Luân Tâm và viết cảm nghĩ của tôi về tác phẩm “Ngơ Ngẩn Dấu Buồn” tôi chỉ làm công việc của một độc giả thông thường như bao nhiêu độc giả khác về tác phẩm này. Thơ cũng như văn đều có mục đích gửi đến người đọc một thông điệp nào đó của tác giả. Thông điệp gởi qua bài văn trên báo chí thì dễ đến với người đọc và dễ đi vào tầm nhìn của độc giả. Nhưng thông điệp gởi qua thi ca, qua một ấn phẩm đặc biệt, thường đến với người đọc một cách rất khó khăn, đầy may rủi. Thông điệp thi ca giống như những bức thư để trong những vỏ chai bỏ ngoài biển cả. Tuỳ theo may rủi mà những bức thư đó đến tay người đọc nào đó hay không. Và khi nhận được người đọc may mắn nào đó có hiểu được thông điệp trong thư hay không còn là một vấn đề khác. Bởi thi ca khác với văn xuôi, vì thi ca là một thứ văn chương trau chuốt với ngôn ngữ đặc biệt của nó, với hình ảnh, tư tuởng, âm thanh, nhịp điệu độc đáo của thứ nghệ thuật cao đẹp này. Tôi là một người có cái may mắn nhận được vỏ chai ngoài bờ biển. Trong vỏ chai có bức thư. Bức thư có thông điệp gì đó của người gởi. Công việc của tôi là tìm hiểu thông điệp đó. Tập Thơ “Ngơ Ngẩn Dấu Buồn” , dự trù ấn hành vào khoảng đầu năm 2009,gồm trên dưới 150 bài thơ mà phần lớn có những nhan đề xoay quanh trục chính là “Đau Buồn” và” Ngơ Ngẩn” như : Thuyền Sầu, Mồ Côi, Chơi Vơi, Phong Trần, Mê Hồn, Cuối Bờ Phù Du, Đứt Ruột, Kỳ Ngộ, Hết, v. .v . Tất cả đều ít nhiều mang tâm trạng buồn đau. Thành ra có thể nói đau buồn là tình cảm chính của tập thơ. Nhưng khi đọc lướt qua người đọc sẽ có cảm giác như tác giả không để mình chìm đắm sâu xa vào một loại đau buồn sầu khổ nhất định nào mà thường trải dài một nỗi đau buồn mông lung trong các bài thơ mang tựa đề khác nhau. Nỗi buồn đau mông lung của tác giả thường ẩn hiện trong một tâm trạng ngơ ngẩn chung của nhà thơ có mặt trong hầu hết các đề tài dù là Thuyền Sầu hay Mồ Côi, Chơi Vơi hay Phong Trần, Mê Hồn hay Cuối Bờ Phù Du, Đứt Ruột hay Hết. . . Tâm hồn của nhà thơ như con thuyền chuyên chở bao nhiêu những đớn đau ê chề vốn là kết quả của cuộc đời nhiều gian nan, khốn khổ, từng trải qua nhiều biến cố bất hạnh, từng chịu đựng nhiều tang thương mất mát, nhiều điêu đứng bất thường nói một cách tổng quát không qua một hình ảnh cụ thể nào. Thương nhớ quê nhà ( Ra đi thêm nhớ quê nhà ), luyến tiếc những kỷ niệm xưa ( Ngày xưa sống với ruộng vườn ), nghĩ đến cuộc sống bấp bênh giữa cảnh đời mịt mù đen tối ( Tối đen đường trước ngõ sau ), nhớ cảnh khói lửa tang thương ( Bốn phương khói lửa mịt mù ), tiếc thương mồ mả cha me ( Mồ cha mả mẹ còn đâu ) , nghĩ đến cảnh phù vân ( Đã đành nhân thế phù vân ) . Đó là nỗi buồn tìm thấy trong Thuyền Sầu. Trong Phong Trần …cũng một nỗi sầu thuyền, một cảnh phù vân ,một vết thương nội chiến phong trần mồ côi. Và cũng tương tự như vậy trong” Mê Hồn” : Chân trời gốc biển chiêm bao Bướm thiêng chở mộng trăng sao mê hồn Băng rừng vượt suối cô đơn Đoạn trường khách địa áo cơm đoạ đày Mười năm khóc mướn thương vay Mười năm ngậm đắng nuốt cay trời gầm Ăn đi ngủ đứng viết nằm” . . . Bên cạnh nỗi buồn mông lung còn có những mảnh tình nhà quê quen thuộc như “Về Quê Ngoại “, hay mối tình ngây thơ dễ thương bắt nguồn từ văn chương bình dân như câu chuyện” Đứt Ruột”chẳng hạn khởi hứng từ những câu ca dao: Giả đò mua khế bán chanh Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn…. Thò tay em ngắt ngọn ngò Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ Niềm thương đứt ruột của người em quê mùa thật hết sức nên thơ trong bài thơ” Đứt Ruột” của Luân Tâm. Thơ Luân Tâm là thơ trữ tình, bởi chứa chan tình cảm. Nhưng đây là những tình cảm được diễn tả một cách chừng mực, trong khuông phép chứ không bồng bột, và tràn bờ như thơ lãng mạn. Ở đây không có cái nức nở, nghẹn ngào, rũ rượi của cái ”TÔI”” không kềm chế qua những xúc cảm mãnh liệt của con người mà ta thường gặp trong thơ Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Hàn Mạc Tử .v.v… thời tiền chiến. Nhưng đã là thơ thì không thể thiếu ngôn ngữ thi ca mà ngôn ngữ thi ca là hình ảnh và âm nhạc. Thơ không làm công việc của văn xuôi, không diễn tả tư tưởng bằng suy luận, không theo tiến trình logic của lý trí. Tư tưởng trong thi ca nếu có thì có thể được diễn tả bằng hình ảnh, bằng ẩn dụ, bằng những bầt thường, đột ngột, nói lên tiếng nói của vô thức nhiều hơn. Đó là chủ trương của nhiều nhà thơ mới hiện đại. Đó cũng là trường hợp của Luân Tâm. Những gì xảy ra trong vô thức thường không đầu không đuôi, không mạch lạc suông sẻ, giống như những gì ta thường thấy trong giấc chiêm bao. Những câu mở đầu bài thơ ”Chơi Vơi” chẳng hạn, cho ta nhiều hình ảnh thi ca, không liên tục, không nối liền bằng những liên tưởng tâm lý thường có với ý thức sáng suốt. Những hình ảnh này bắt chợt, nhảy đi từ hình ảnh này sang hình ảnh khác như những mảng chuyện diễn ra trong chiêm bao, tức trong vô thức nhiều hơn: Trả ngày giọt mưa phù sinh Trả đêm giọt nắng chung tình viễn vông Trả đời giọt bụi hư không Trả ta giọt máu trôi sông vô thường Nuôi rong ruộng dưỡng rêu vườn Gió nghiêng vành nón mưa thương che mình Tàn chiều lỡ bước ăn xin Cánh cò cánh én động tình bú tay Lỡ phu lỡ thợ lỡ thầy . . . Trong ”Ngơ Ngẩn Dấu Buồn” ta cũng bắt gặp những hình ảnh bắt chợt như vậy: Chim con lông rụng mẹ đau Nắng chưa vàng cánh gió cao hết hồn Cành nghiêng bóng đậu cô đơn Buồm căng dây lạnh kéo đờn nổi trôi Xanh trời trắng hạc chia phôi Mềm mây ốm gió mồ côi bay nhà . . . Thơ Luân Tâm về hình thức rất gần với ca dao, có âm điệu của bản nhạc bình dân. Phần nhiều theo thể lục bát nhịp nhàng với những tiểu đối hai chữ, ba chữ trong câu lục hay bốn chữ trong câu bát. Ví dụ như : Xanh trời/trắng hạc/ Mềm mây/ốm gió/ Nắng chờ/mưa đợi/ Khói lên/mây xuống/ No da/đói thịt/ Bến sắc/bờ không/ Vui sông/buồn suối/ Về nhới đi/đi nhớ về/ Hồn Bến Tre/phách Sài Gòn/ Xác treo chớp biển/hồn trao mưa nguồn/ Hết địa ngục/ hết thiên đường/ Hết hoa/hết trái/hết xương/hết hồn/ Thường có những tiếng, những chữ lập đi lập lại nhiều lần làm thành những tiếng mưa rơi, những lời than thở, những điệp khúc thất vọng, đau buồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hãy đọc ”Một Giọt Tình Thơ “”: Gửi người một giọt cải lương Gửi quê một giọt đau thương mềm lòng Gửi trời một giọt tuyết trong Gửi đất một giọt rượu hồng chiêm bao Gửi núi một giọt trăng sao Gửi sông một giọt mây màu đong đưa Gửi ngày một giọt khuya mưa Gửi đêm một giọt nắng trưa ỡm ờ . . . . Nhà thơ gửi cho ai? hay gửi cho cái gì đây? Gửi người, gửi quê, gửi trời, gửi đất, gửi núi, gửi sông, gửi ngày, gửi đêm . . Gửi cái gì? Gửi một giọt. Một giọt gì? Một giọt cải lương, một giọt đau thương mềm lòng, một giọt tuyết trong, một giọt rượu hồng chiêm bao, một giọt trăng sao, một giọt mây màu đong đưa, một giọt khuya mưa, một giọt nắng trưa ỡm ờ . . . Luân Tâm có vẽ rất thích hai chữ ”Lỡ” và ”Hết”. Hãy nghe Luân Tâm ”Lỡ”: Lỡ phu lỡ thợ lỡ thầy Lỡ quê lỡ tỉnh lỡ Tây lỡ Tàu Lỡ kiếp trước lỡ kiếp sau Lỡ tái sinh lỡ chôn nhau đoạn trường (Chơi Vơi) Xin hãy xem Luân Tâm ”Hết”: Hết tranh hết nhạc hết thơ Hết tình hết điệu hết mơ hết hồn (Phong Trần) Một ngày hết nắng hết mưa Hết cười hết khóc hết trưa hết chiều Hết mưa hết gió dấu yêu (Mồ Côi) và cả một bài thơ “HẾT” với 27 câu lục bát bắt đầu bằng chữ “Hết” . . . . . . . . “Hết bồng em hết cưng anh . . . Hết biển cạn hết non mòn” . . . Còn trong 33câu lục bát của bài “Cuối Bờ Tình Ca” thì đã có 30 bắt đầu bằngchữ “Hết” : …..... “Hết thương hết nhớ hết mừng Hết mơ hết mộng trăng gần gió xa Hết hương hết thịt hết da Hết hồn hết xác hết nhà hết quê “… ……….. Tình cảm đau buồn, nhớ nhung, thương tiếc, chán nản. . . là những tình cảm rất gần gũi, rất quen thuộc với con người, bất cứ ở đâu, bất cứ thời nào. “Buồn” không thể thiếu trong thi ca ,nhất là thơ trữ tình và lãng mạn .Thơ Luân Tâm mang tính trữ tình như ngay trong nhan đề tập thơ đã nói. Thông điệp “đau buồn” gửi đến đâu cũng có người chia sẻ, thông cảm dễ dàng. Nhưng mỗi nhà thơ có cách riêng tư của mình để gửi đi thông điệp đó. Luân Tâm có cách diễn tả khá độc đáo của nhà thơ. Lời thơ, hình ảnh thi ca, nhịp điệu đặc biệt của bài thơ làm cho hình thức thơ Luân Tâm mang nét độc đáo không tìm thấy ở những nhà thơ khác. Đó cũng là giá trị của tập thơ “Ngơ Ngẩn Dấu Buồn” vậy. GS.Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Liêm Nguyên Thứ Trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục VNCH ************************************************* ![]() NGƠ NGẨN DẤU BUỒN Chim con lông rụng mẹ đau Nắng chưa vàng cánh gió cao hết hồn Cành nghiêng bóng đậu cô đơn Buồm căng dây lạnh kéo đờn nổi trôi Xanh trời trắng hạc chia phôi Mềm mây ốm gió mồ côi bay nhà Tình ru chăn cỏ gối hoa Chơi vơi biển cạn nhạt nhoà rừng sâu Vườn xưa thèm nắng mai sau Xương tan thịt nát tình trào quê hương Son môi che lạnh dấu thương Sóng sầu lưu lạc đoạn trường dấu yêu Ăn trưa uống tối cũng liều Bơi hương lặn sắc chợ chiều mộng du Giường trăng thao thức dáng thu Núi rừng khát nước sương mù đón đưa Mê hương râu bướm vẽ bùa No da đói thịt mắt trưa hẹn hò Ỡm ờ áo tắm thăm dò Gối chăn nổi loạn lần mò đường mê Về nhớ đi đi nhớ về Da trời chân đất ủ ê bảy màu Lững lờ lưng trắng mài râu Nuôi chim dưỡng trứng bạc đầu xanh môi Đói thương đứng khát nhớ ngồi Nắng chờ mưa đợi bóng trôi mộng hồng Ngậm sương lúa trổ đòng đòng Lấp sông mất nước đau lòng phù sa Lối cò trắng lụa tình ca Khói lên mây xuống trăng hoa chập chờn Bến buồn thuyền rã keo sơn Bỗng đau muối xát tân hôn vẫy chào Nửa đêm khát sữa chiêm bao Trôi sông lạc chợ làm sao ẵm bồng Lỡ làng bến sắc bờ không Vào ra khép mở đục trong thẹn thuồng Hoa thương ngọc tiếc dấu buồn Ngơ ngơ ngẩn ngẩn ven đường áo bay Thắt lưng buộc bụng cau mày So chân cát bụi tay dài níu trăng Vui sông buồn suối ăn năn Lệ mờ bóng rã dáng nằm thiên thu Ngựa già móng lở mắt mù Da khô chiến địa bạn thù dấu đau Thẩn thờ núi tuyết rừng sao Xác treo chớp biển hồn trao mưa nguồn..... MD.10/23/06 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#2
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
NHANG TÀN THẮP KHUYA "Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàn thắp khuya"(1) Bọt bèo che cá lia thia Cua còng còn có ao đià náu nương Thương em lội ruộng tắm mương Trưa gội tóc tối ngóng sương tan giường Vạc sành dế nhủi ễnh ương Khóc ma trêu quỷ khói hương đau lòng "Chim quyên ăn trái nhãn lồng Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi"(2) Rau mơ rau má cải trời Lục bình bông súng mồng tơi rau dừa Cõng em dìu Mẹ đi chùa Bóng Tiên bóng Phật bóng bùa bình an Mười hai bến nước lỡ làng Trôi hoa lạc bướm lửa than gió đùa Ổ rơm gốc rạ nắng mưa Tay bồng tay bế muối dưa tương cà Trời thương đất giận sập nhà Em thành rượu nhạt nước trà buồn thiu Mái tranh giông bão đói nghèo Ngửa nghiêng ân nghĩa mốc meo dịu hiền Đầu trần chân đất hồn Tiên Nổi trôi mắc đọa không phiền lụy anh Chuồn chuồn anh yến lượn quanh Bao nhiêu hoa trắng lá xanh nhụy vàng Không mèo mỡ cũng lang thang Bạn bè mê rượu mê đàn mê ca Bỏ bê vườn ruộng heo gà Sớm chèo tối chống thây ma hết hồn Chết tươi chết điếng hoàng hôn Cắn răng nuôi trẻ cháo cơm Mẹ già Tình thư ? Tình sử? Tình ca? Hẩm hiu bạc phước hay là tóc tang ? Hết sen trắng hết mai vàng Hết chờ hết đợi hết ham hết tình Hết thao thức hết khoe mình Hết trăng hết gió hết nhìn hết mê Trăm năm mấy cõi đi về Nghìn năm hũ rượu hương thề chịu thua "Chanh chua thì khế cũng chua "(3) Lời thề trước miễu sau chùa dở dang "Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàng thắp khuya "(4) MD.12/07/07 LuânTâm (1)+(2)+(4):Ca Dao (3):Ca Dao:"Chanh chua thì khế cũng chua Chanh bán có mùa khế bán tư niên"! -------------------- |
Nguyệt-Hạ |
![]()
Gửi vào:
#3
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 381 Tham gia: 12-October 07 Thành viên thứ: 578 ![]() |
NHANG TÀN THẮP KHUYA "Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàn thắp khuya"(1) Bọt bèo che cá lia thia Cua còng còn có ao đià náu nương Thương em lội ruộng tắm mương Trưa gội tóc tối ngóng sương tan giường Vạc sành dế nhủi ễnh ương Khóc ma trêu quỷ khói hương đau lòng "Chim quyên ăn trái nhãn lồng Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi"(2) Rau mơ rau má cải trời Lục bình bông súng mồng tơi rau dừa Cõng em dìu Mẹ đi chùa Bóng Tiên bóng Phật bóng bùa bình an Mười hai bến nước lỡ làng Trôi hoa lạc bướm lửa than gió đùa Ổ rơm gốc rạ nắng mưa Tay bồng tay bế muối dưa tương cà Trời thương đất giận sập nhà Em thành rượu nhạt nước trà buồn thiu Mái tranh giông bão đói nghèo Ngửa nghiêng ân nghĩa mốc meo dịu hiền Đầu trần chân đất hồn Tiên Nổi trôi mắc đọa không phiền lụy anh Chuồn chuồn anh yến lượn quanh Bao nhiêu hoa trắng lá xanh nhụy vàng Không mèo mỡ cũng lang thang Bạn bè mê rượu mê đàn mê ca Bỏ bê vườn ruộng heo gà Sớm chèo tối chống thây ma hết hồn Chết tươi chết điếng hoàng hôn Cắn răng nuôi trẻ cháo cơm Mẹ già Tình thư ? Tình sử? Tình ca? Hẩm hiu bạc phước hay là tóc tang ? Hết sen trắng hết mai vàng Hết chờ hết đợi hết ham hết tình Hết thao thức hết khoe mình Hết trăng hết gió hết nhìn hết mê Trăm năm nấy cõi đi về Nghìn năm hũ rượu hương thề chịu thua "Chanh chua thì khế cũng chua "(3) Lời thề trước miễu sau chùa dở dang "Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàng thắp khuya "(4) MD.12/07/07 LuânTâm (1)+(2)+(4):Ca Dao (3):Ca Dao:"Chanh chua thì khế cũng chua Chanh bán có mùa khế bán tư niên"! ""Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàng thắp khuya "(4) Kính thăm anh chị Luân Tâm, Sau khi đọc tập thơ Hương Áo của anh, thú thật Hạnh đã bị "khó ở" một thời gian rất lâu bởi vì mang trong lòng nỗi mặc cảm "Lỗi Đạo" với rất nhiều người..mà Hạnh tin chắc rằng kể ra đây sẽ rất dài. Để gọi là 'tri ân' tấm gương chung thủy, có trước có sau của anh chị, Hạnh đã mạo muội ghi lại đôi dòng qua tùy bút "Chim Quyên Xuống Đất Tha Mồi" gọi là cảm đề thơ "Hương Áo" của Luân Tâm. Vì rất tiếc là mình quá vụng về chẳng biết làm thơ, mà để 'họa' thì chắc chắn sẻ không ổn rồi..Một liều ba bảy cũng liều, xin anh nhận cho một tấm lòng chỉ có thế. Và qua bài thơ ấy Hạnh đã "NGỘ" vì tình yêu thì 'vô cùng'. Nhân đây Hạnh cũng xin phép được mở một dấu ngoặc rắng mình chưa đủ tài đức để đại diện cho ai cả khi "Vinh Danh" tình nghĩa phu thê ngàn đời của anh chị đâu, mà là Hạnh muốn nêu lên nỗi xúc động của riêng mình và cũng để ngẩm lại mình. Rằng mình đã sống hết lòng hết sức cho người mình yêu thương chưa?? Hẳn là câu trả lời rất là nhỏ nhoi khiêm tốn vì thiếu mất cái NHẪN rồi. Vợ chồng đến với nhau khởi đầu bằng cái DUYÊN như thuyết nhà Phật nói, và sự gắn bó kia là cái nghĩa như "lia thia" quen chậu vậy. Ông Bà mình họ đều là "triết gia" cả nên họ mới thể hiện trong Ca Dao anh ạ. Và thơ của anh cũng thế, đọc để mà "thấm" chứ Hạnh chưa đủ khả năng để 'bình' thơ ở đây được. Như anh thấy đó hồi xưa mà ông bà mình đã ý thức được 'con người là tổng số của sự Cô Độc (đôi khi bất hạnh) vì " Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàng thắp khuya "(4) Đó có phải là một lời trách khẻ cho số phận "hẩm hiu" và đơn độc chăng? Nghe sao mà xót xa quá đi mất. Thế nhưng anh-chị đã không nằm vào cái lệ thông thường ấy, mà là nhờ vào tình yêu tuyệt đối, anh chị đã hy sinh cho nhau để có thừa can đảm vượt qua tất cả những thử thách, thêm vào sức khỏe tinh thần..ít ai có đủ sức chịu đựng nếu họ thiếu cái đức NHẪN trong đạo vợ chồng. Như hằng đêm, Hạnh và anh Đức vẫn thắp nhang trước bàn thờ Phật, bàn thờ Ông Bà Cha Mẹ xin phò hộ cho gia đình nhà nhà được bình an, tai qua nạn khỏi và khỏe mạnh. Cầu xin ơn trên hộ độ cho chị sớm bình phục và anh sáng tác càng mạnh thêm bằng năm bằng mười năm cũ. Kính thư, Nguyệt Hạnh |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#4
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
KHÔNG CÒN Tiếng pháo giao thừa đã không còn Tha hương nhớ Tết cũ Sàigòn Ở đây tuyết trắng lòng hoang vắng Người đến người đi lạ nước non Có phải ta không còn là ta Hết mừng hết giận hết xót xa Nửa đời lận đận ôm trang sách Nửa ở trại tù nửa khóc hoa ... Bóng tối đã quen quá nhục nhằn Tội gì mà bắt phải ăn năn Bao nhiêu gian ác bao cay đắng Vùi dập tự do giết công bằng Người hiền không thể lên cầm quyền Có lẽ nghìn xưa có phép tiên Cho nên minh chúa còn có thể... Giờ biết tìm đâu chút bình yên ? Sắt đá chạm nhau lửa khởi đầu Bao nhiêu mồi lửa vốn không màu Lửa làm biến đổi đen thành trắng Trắng cũng thành đen biển hận sầu ! An bình thực sự có hay không Sự thực chỉ là chuyện viễn vông Bao nhiêu người chết oan chết ức Xương thịt không còn hồn long đong Nhân loại lao vào cuộc bể dâu Con đường hoa nắng chẳng còn đâu Tìm hoa chỉ gặp toàn mồ mả Góc bể chân trời đau nhớ nhau ! Nhờ gió nhờ trăng nhờ mặt trời Nhờ hoa nhờ bướm nhờ mưa rơi Hay nhờ dòng nước nhờ sương khói Nhắn gửi cùng nhau cố giữ lời... Lời cũng đã tàn như trăng xưa Em đau lội tuyết lạnh mấy mùa Anh buồn cạo giấy tay không máu Tình nắng khô mưa chết đón đưa Chim non khôn lớn cũng bay xa Chỉ còn trơ trọi mấy khóm hoa Xứ người hoa vốn không tình điệu Sương sớm nắng chiều ta mất ta ! Nhắc chi bến nước với dòng sông Em đem áo trắng đổi áo hồng Bên trời khói lửa không còn áo Tro cũ tàn phai tủi bếp hồng.... Giấc ngủ hết thơm hết ngọt rồi Anh như cây cải muốn về trời Trốn đời bỏ mặc tình rau đắng Chỉ tội rau rau răm phải chịu lời... Con cóc trong hang cũng có nhà Buồn thì nương náu vui nhảy ra Thành thơ con nít đều quen biết Có lẽ nó còn đỡ hơn ta ! Quán trọ còn không sao lang thang Về đâu cứ vượt suối băng ngàn Cuối đường tay trắng thành xương trắng Thương tiếc bao nhiêu cũng muộn màng ! Bao nhiêu đường cũ đã đi qua Đường mới lạ lùng sợ quỷ ma Loanh quanh chân lạnh thân tàn tạ Sau trước hư không hết tuổi già... MD.03/19/04 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#5
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
PHỐ CŨ Buồn quên gió thương nhớ mưa Lang thang phố cũ đón đưa buồn về Lá me con đợi tóc thề Hôn vòng trắng lụa cưng mê lối hồng Điên cuồng dời núi lấp sông Ru mưa dỗ nắng đeo vòng chân như Buồn tay níu võng tương tư Đơn sơ yểu điệu hiền từ yêu ma Cuối đường bướm khóc chôn hoa Xin cho một chút thương ca cổng chùa Già tre gió lá rụng mưa Ve sầu ru bóng tình trưa lỡ làng Nghìn trùng môi nhớ thèm ngoan Sân xưa hoa rụng trăng tàn dấu chân Da sương khói thịt phù vân Vui chưa vỗ cánh buồn cân đá vàng Khói cơm chiều ôm khói nhang Sông trôi hạnh ngộ biển tràn tiễn đưa Bàng hoàng bóng lạnh đường xưa Có ?không ?không có? hay chưa hẹn hò? MD.03/17/05 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#6
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
Không Không Cần chi lựa chọn, khen chê? Nhẹ nhàng áo gió, đi về...tay không! Mây xanh, mây trắng, mây hồng, Trước sau còn lại cõi lòng...tha ma! Rừng hoang, bướm áo tìm hoa? Cõi tiên, cõi tục cũng là...không không! Ngủ quên gối tuyết mênh mông, Đường về mất lối, uổng công kiếm tìm! Mõi mòn đáy biển mò kim, Lẽ đâu lạc phước vô duyên đoạ đày...? Cõi nào ướp xác tàn phai? Tỉnh hay chưa tỉnh đêm ngày lãng quên? Còn đâu một chút ấm êm? Than nhiều khóc lắm, chỉ thêm hận sầu! Sau khung cửa hẹp nhiệm mầu, Bơ vơ gió lạnh, biết đâu hẹn hò? Ngược dòng lặn ngụp quanh co, Cuối nguồn chỉ thấy cánh cò xác xơ! MD 10/01/02 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#7
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
ĐONG ĐƯA "Trèo lên cây khế mà rung Khế rụng đùng đùng không biết khế ai !"(1) Nợ tình khế ngọt đầu thai Thơm thơm điệu điệu tóc dài hương quê Xuân mưa non cỏ xanh thề Nắng hè ế chợ đi về áo bay Quê người tắm tuyết ăn mây Chim quyên gà nước lưu đày vớt trăng Rau dừa đắng đất Tiên nằm Sao hôm lẻ bạn nuôi tằm quay tơ Đong đưa gieo hạt văn thơ Thương tay cổ tích níu bờ mộng du Mật tràn suối trắng tình thư Hồn hoa hồn bướm chung dù thương đau Hôn mê vú sữa mãn cầu (2) Vòng khô nghi hoặc yêu đào vòng tươi Khế vàng quạ đổi vàng cười Rau sam cưng cõng cải trời leo cây ... Chưa biển cạn đã sông đầy Ôm em thần thoại thương hoài hoài thương Mưa khuya ấm ruộng mát vườn Cỏ may cỏ chỉ lên đường hồi sinh Đứng thơ đi nhạc ngồi tình Lệ khô môi ướt chuyển mình chân không Trưa hè nước miá mềm lòng Đêm xuân khế ngọt đèo bồng cho nhau Trầu thương đeo cứng thân cau Bờ mê bến giác ra sao ...cũng đành .... MD.12/06/07 LuânTâm (1)Câu hát ru em. (2)"mãn" cầu:tác giả cố ý viết chữ "mãn" không có "g" ,chứ không phải lỗi chính tả đâu! -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#8
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
""Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàng thắp khuya "(4) Kính thăm anh chị Luân Tâm, Sau khi đọc tập thơ Hương Áo của anh, thú thật Hạnh đã bị "khó ở" một thời gian rất lâu bởi vì mang trong lòng nỗi mặc cảm "Lỗi Đạo" với rất nhiều người..mà Hạnh tin chắc rằng kể ra đây sẽ rất dài. Để gọi là 'tri ân' tấm gương chung thủy, có trước có sau của anh chị, Hạnh đã mạo muội ghi lại đôi dòng qua tùy bút "Chim Quyên Xuống Đất Tha Mồi" gọi là cảm đề thơ "Hương Áo" của Luân Tâm. Vì rất tiếc là mình quá vụng về chẳng biết làm thơ, mà để 'họa' thì chắc chắn sẻ không ổn rồi..Một liều ba bảy cũng liều, xin anh nhận cho một tấm lòng chỉ có thế. Và qua bài thơ ấy Hạnh đã "NGỘ" vì tình yêu thì 'vô cùng'. Nhân đây Hạnh cũng xin phép được mở một dấu ngoặc rắng mình chưa đủ tài đức để đại diện cho ai cả khi "Vinh Danh" tình nghĩa phu thê ngàn đời của anh chị đâu, mà là Hạnh muốn nêu lên nỗi xúc động của riêng mình và cũng để ngẩm lại mình. Rằng mình đã sống hết lòng hết sức cho người mình yêu thương chưa?? Hẳn là câu trả lời rất là nhỏ nhoi khiêm tốn vì thiếu mất cái NHẪN rồi. Vợ chồng đến với nhau khởi đầu bằng cái DUYÊN như thuyết nhà Phật nói, và sự gắn bó kia là cái nghĩa như "lia thia" quen chậu vậy. Ông Bà mình họ đều là "triết gia" cả nên họ mới thể hiện trong Ca Dao anh ạ. Và thơ của anh cũng thế, đọc để mà "thấm" chứ Hạnh chưa đủ khả năng để 'bình' thơ ở đây được. Như anh thấy đó hồi xưa mà ông bà mình đã ý thức được 'con người là tổng số của sự Cô Độc (đôi khi bất hạnh) vì " Anh buồn có chốn thở than Em buồn như ngọn nhang tàng thắp khuya "(4) Đó có phải là một lời trách khẻ cho số phận "hẩm hiu" và đơn độc chăng? Nghe sao mà xót xa quá đi mất. Thế nhưng anh-chị đã không nằm vào cái lệ thông thường ấy, mà là nhờ vào tình yêu tuyệt đối, anh chị đã hy sinh cho nhau để có thừa can đảm vượt qua tất cả những thử thách, thêm vào sức khỏe tinh thần..ít ai có đủ sức chịu đựng nếu họ thiếu cái đức NHẪN trong đạo vợ chồng. Như hằng đêm, Hạnh và anh Đức vẫn thắp nhang trước bàn thờ Phật, bàn thờ Ông Bà Cha Mẹ xin phò hộ cho gia đình nhà nhà được bình an, tai qua nạn khỏi và khỏe mạnh. Cầu xin ơn trên hộ độ cho chị sớm bình phục và anh sáng tác càng mạnh thêm bằng năm bằng mười năm cũ. Kính thư, Nguyệt Hạnh Thân kính gửi NS.Nguyệt Hạnh, Chúng tôi thực vô cùng xúc động sững sờ vinh hạnh được đọc cùng môt lượt cả 2 bai "lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu" của NS.về bai "Nhang Tàn Thắp Khuya" và bài "Vinh Danh...".Xin phep nói rõ là tôi vốn mù tịt về computer, moi sự gửi bài ,trả lời ,giao dịch với bạn hữu đều phải nhờ con gái Út phụ giúp cả mà cháu thì lại qua bận rộn đi học đi làm thêm mà còn phải lo cho Mẹ Ba đũ thứ chuyện lớn nhỏ nữa !Do đó,lâu nay tôi vẫn chưa hề biết NS.đã quá rộng lượng ,từ bi bác ái có bài "Vinh Danh....",( trong một trang khác,không phai trong trong HA.)bằng những lời lẽ hết sức cao đẹp thâm sâu mà chúng tôi thực tự thấy hổ thẹn ,không xứng đáng ,không dám nhận đâu !Như trong bài "Đường Vào Thơ ",chúng tôi đã có thưa rõ rằng :chúng tôi chỉ la một người già nua quê mùa ,lẩm cẩm ,thất cơ lỡ vận ,cùng đường mạt lộ,một hạt cát quá nhỏ nhoi,một vết bụi mờ hiu hắt,một cọng cỏ khô nhiệt đới hoang dã nổi trôi đoạn trường ...ai có qua cầu mới hay ! Đôi lúc,quá quẩn trí ,viết vài câu thô thiển quê muà để an ủi ,mua vui co vợ con và bản thân mình mà thôi ....Tôi vốn tự biết mình la "ếch ngồi đáy giếng "nên luôn luôn rất lo sợ lời răn dạy quá chí lý của cụ Tú Xương ! Xin thưa thiệt :cũng vi cái bệnh quá dốt computer nên tôi đã từng bị "thiên hạ " đành đọan, nhẫn tâm ra mặt ăn hiếp ,chèn ép ,kỳ thị,miệt thị đũ cách cố ý ,ganh tỵ,ác ý xuyên tạc,chụp mũ ,vu khống mấy dòng thơ quá chơn chất, quá nhà quê cuả tôi ! Tôi đã định "rưả tay gác bút" luôn cho rồi ,cho yên thân già bóng xế chiều tàn !Nhưng cũng may là Ông Bà Trời Phật còn thương (hay là cái duyên nghiệp chữ nghĩa chưa được phép dứt đây ?) cho chúng tôi đươc trùng phùng hạnh ngộ với hai Đại huynh Huynh Ngọc Diêu và Trần Bình Trọng ,đươc rộng lượng cho phép "Trở về quê cũ gánh nước đêm trăng để tìm lại kẻ chung tình!" ( Xin lỗi soạn giả tài hoa Viễn Châu và vua vọng cổ Út Trà Ôn...cho phép trích mượn 1 câu nói lối trong bài ca vọng cổ một thời vang bóng Gánh Nước Đêm Trăng nhá !) Ở Diễn Đàn BenTreHome thân thương nầy ,chúng tôi thấy ở đâu cũng là bóng mát êm dịu thần tiên tuyệt vời cuả rừng dưà BếnTre,thấy cái hào khí cuả Ông Già Ba Tri ,cụ Đồ Chiểu ,Cụ Phan Thanh Giản cả !Tôi thực rất xúc đông ,yên tâm tin tưởng rằng ở đây chỉ toàn la bà con ,anh chi em ruột thịt thân thương của mình cả.....một nơi chôn mà hơn 60 năm về trước đã từng chôn nhau cắt rún mình rồi, nay lại hào hiệp mở rộng vòng tay nhâu hậu trìu mến ,sẵn dành cho mình một góc nhỏ thực thanh bình ,làm nơi nương náu cuối cùng qúa dịu êm thanh thản ,an lành vậy. Xin vô vàn thâm tạ NS.Nguyệt Hạnh đa có hão ý ,nhã ý "để mắt xanh đến "chút bọt bèo rong rêu quê nhà !Để đáp tạ phần nào ơn tri ngộ,xin trân trọng thân ái chép lại một bài nhà quê mà tôi rất thích :bài số 11 trong trang thứ 58 cuả Hương Áo là bài "CỎ HOANG",để ước mong NS."mua vui cũng được một vài trống canh "vậy nha ! CỎ HOANG (thân tặng Nguyên Trần) Như hoa đồng nội như cỏ hoang Thơ thẩn vườn khuya trăng gió tàn Đường đau mưa lạnh hồn sông núi Mỏi mòn chân đất mộng bình an ! **** Vắt chân nằm ngắm đất trời Bên kia cát bụi dòng đời mưa giăng Bên nầy tre vẫn khóc măng Hết mưa rồi nắng băn khoăn ích gì Im lìm không phải không đi Ồn ào không phải nghĩ suy hơn người Vui vẫn khóc buồn vẫn cười Bao nhiêu nhiêu ngang trái tại người ?tại ta? Mất quê hương không cưả nhà Không tình không nghĩa hay là không không? Hỏi thăm cây cỏ ruộng đồng Hỏi thăm sâu bọ còn mong kiếp nào ? Hỏi châu chấu hỏi cào cào Bay qua bay lại nhảy vào nhảy ra Hỏi cu gáy hỏi chim ca Hôm nay lạnh lẻo? hôm qua ngọt ngào ? Trời còn khi thấp khi cao Đất còn đen đỏ làm sao đứng ngồi? Đường xa xứ lạ nổi trôi Đêm đêm vất vưởng bên đối cỏ hoang Mơ chi áo gấm nhà vàng Lòng nghe thanh thản bình an đã mừmg..... MD.03/13/04 Xin chân thành ghi tâm khắc cốt hão tâm nhã ý ,rộng lượng chia xẻ ,đồng cảm ,thương cảm cuả NS.Nguyệt Hạnh đồng hương vô cùng trân qúy cuả xứ dưà dư thừa tình nghĩa,cuả quê Mẹ thân thương nghìn đời nghìn kiếp vời vợi công ơn trời cao biển rộng . Xin thân chúc NS.cùng toàn thể quý quyến luôn được dồi dào sức khoẻ ,vạn sự nhứ y ,thân tâm an lạc thực sự .Thư bất tận ngôn.Rất thân quý kính mến.LuânTâm. -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#9
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
LƯNG NÂU Em nằm tắm nắng lưng nâu Ta ngồi bó gối cau trầu ngóng thơ Thả văn áo tắm ỡm ờ... Câu con bướm đực dại khờ hôn chân! Yêu em bóng võng phù vân Thương ta bóng Mẹ phong trần nung vôi Lang thang đội đá vá Trời Hồng tơ xanh tóc trắng lời làm quen Tàu con vũ trụ hờn ghen Thét gầm mất áo bắt đền ba sinh Em giật mình ta tội tình Xuôi tay nhắm mắt tưởng mình bỏ ta ! Cõi người cõi qủy cõi ma Cõi Tiên cõi Phật cõi Hoa bất ngờ ... Cõi văn minh hết hồn thơ Cõi khôn giây phút cõi khờ thiên thu Cõi đời cõi đạo bạn thù Cõi ta bà cõi viễn du đoạn trường Cõi Tân nhạc chê Cải lương Lai căng mất gốc chiếu giường tre quê Co đầu rúc cổ hôn mê Giặc tràn mất nước hẹn thề trôi sông ! Bóng ma bóng quỷ lộn sòng Mồ hoang cỏ cháy xương không chỗ nằm Kén tro bụi hết hồn tằm Nương dâu bãi bể nghìn năm tình sầu Tưởng đi trước hoá về sau Ngơ ngơ ngẩn ngẩn trễ tàu đầu thai.... MD.12/13/07 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#10
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
HƯ VÔ Rồi cũng không không cũng hư vô Hết thương hết nhớ hết văn thơ Anh như sương khói em mây trắng Đứt ruột tìm nhau môi cháy khô.... MD.11/30/07 LuânTâm. -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#11
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
HOANG TÀN Đi về mấy nẽo mộng mơ Đi về đá núi nằm chờ đứt hơi Đi về cay đắng đầy vơi Đi về cát bụi gửi lời thiên thu Đi về tăm tối mịt mù Che trời lấp biển đường tu mất nguồn Biết ai còn nhớ còn thương Bao nhiêu vinh nhục đọan trường mò trăng Bao nhiêu thơ bao nhiêu văn Mây trôi gió cuốn lệ tràn gót tiên Không cho một chút bình yên Dằn lòng đất lạnh ngủ quên đọa đày Tháng vui ngắn năm đau dài Gieo hoa dệt mộng đầu thai chốn nào Nuôi bóng trăng dưỡng bóng sao Cỡi mây lướt gió bay vào hư không Lòng đau lòng cố dối lòng Mênh mông xa lạ đứt vòng thân quen Không còn trăng không còn đèn Than tàn lửa nhớ trống kèn thương đau Chuyện nghìn xưa chuyện nghìn sau Môi khô dỗ giấc chiêm bao hoang tàn Không bến đợi không đò ngang Suối buồn huyết lệ đá vàng còn không Mưa rừng gió núi trôi sông Thương ca biển hát bụi hồng chôn nhau Trời nào thấp trời nào cao Đất nào đất đỏ đất nào đất đen Biết sao lạ biết sao quen Cuối đường trả nợ sang hèn như nhau.... MD.12/28/04 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#12
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
CÕI BUỒN Gió mưa lận đận đủ rồi Còng lưng trả nợ bên đồi tỉnh say Nửa đời mơ áo trắng bay Nửa đời đói lạnh hình hài long đong Cõi xưa gót đỏ môi hồng Mịt mờ biển nhớ đau lòng phù du Cõi buồn không chỉ lối tu Mênh mông sóng gió âm u thuyền tình Quê nhà thiếu nắng bình minh Hết khoe áo mới hết nhìn mắt nai ! Ngẩn ngơ lưng trắng tóc dài Thuyền trăng chở nặng tháng ngày biệt ly Không kẻ ở không người đi Khói sương hư ảo cần chi xa gần Lỡ thầy lỡ thợ... lỡ dân Chong đèn đối bóng đêm xuân quê người Bao nhiêu câu hát tiếng cười Vô duyên đâu phải vì đời đục trong Chim còn biết sợ cành cong Lỡ thời sợ cả mùa đông ăn mày Thân xơ xác hồn lưu đày Bóng chiều hờ hững lá bay núi rừng Đâu tình xuân đâu hương xuân Bốn phương lạnh lẽo thương thân ngục tù Trả tình mộng ước chiều thu Trả người trăng mật đền bù thơ ngây Chiêm bao cho vẽ chân mày Ngủ quên trễ chuyến đò say ...ngược dòng ... MD.04/29/05 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#13
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
BẮT ĐỀN Suối bồng đồi cõng em đi Mây hồng mây trắng mê si cũng đành Khô hoa héo lá rã cành Dấu buồn dấu nhớ chim xanh cá vàng Bóng mờ bóng lạnh bóng tan Vòng cưng mất nước vòng ngoan mất nhà Đường thương yêu đói ăn ma Trời long đất lở se da cuộn mình ... Chiêm bao khát sữa van xin Cây ru cỏ múa hoa rình bướm hôn Sóng đòi bão lửa mê hồn Tóc no môi đói chân khôn tay lời Văn nũng nịu thơ lã lơi Không lời không chữ không mời không cho Khoe duyên răng khểnh thăm dò Xuân mưa hạ nắng giả đò...chờ khen... Sớm cho nợ tối bắt đền Sôi hương nấu sắc thương mềm trần ai Say quá tỉnh, tỉnh quá say Đường vào tình sử hôm nay tình cờ...(1) MD.12/05/07 LuânTâm (1)" Đường Vào Tình Sử ":Tên một Thi Tập bất hủ của Thi Tiên Đinh Hùng -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#14
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
CUỐI BỜ TÌNH CA Một ngày biền sẽ cạn khô Em ru anh ngủ cuối bờ tình ca Anh ru em ngủ khô hoa Hết đau hết khổ hết ta hết mình Hết hát rong hết ăn xin Hết bồng hết ẵm hết nhìn hết cưng Hết thương hết nhớ hết mừng Hết mơ hết mộng trăng gần gió xa Hết hương hết thịt hết da Hết hồn hết xác hết nhà hết quê Hết ăn uống hết hôn mê Hết khen ngon ngọt hết chê bóng đè... Hết mưa xuân hết nắng hè Hết hờn hết giận hết khoe trắng hồng Hết môi thu hết mắt đông Hết cười hết khóc hết sông hết đò Hết sống đói hết chết no Hết trăng hết mật hết cho hết đòi... Hết điả đói hết thòi lòi Hết cam hết bưởi hết xôi hết chè Hết bông gòn hết lá me Hết chim hồng gió cây mê giật mình Hết sôi nổi hết lặng thinh Hết buà yêu hết chân tình tay Tiên Hết lời lạ hết hơi quen Hết sông thần thoại tắt đèn mò trăng Hết cong lưỡi hết mòn răng Hết trôi hết nổi hết căng hết đào Hết rừng muá hết núi chào Hết tình hết điệu hết màu hết thơm Hết tham đeo hết thèm ôm Hết ru hết dỗ hết hôn hết tìm..... MD.12/14/07 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#15
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
MONG ĐƯỢC VÀO MƠ Nếu đi xin được bình yên Không gây cực khổ lụy phiền vợ con Mong cây còn lá xanh non Mưa xuân nắng hạ vẫn còn bóng mây Đường quen áo lụa vẫn bay Bình minh chim hót vẫn hay vẫn tình Đắng cay xin giữ riêng mình Tù đày đã đũ bóng hình xác xơ Đêm sông tỉnh ngày núi mơ Hoa tàn trăng khuyết thẩn thờ gió đưa Sông bồi núi lở trông mưa Lang thang đất lạnh hương thừa nhớ êm... Chưa chân cứng đã đá mềm Chưa tình nhớ đã tình quên đầu hàng Bọt bèo trong đục khong tham Tội chi làm kiếp dã tràng uổng công Áo xanh môi đỏ má hồng Chỉ còn hư ảo với lòng hoang vu Đường nào mà gọi đường tu Lỡ làng thề hứa thiên thu bụi mờ Nhẹ nhàng mong được vào mơ Trăng tàn sao rụng cuối bờ hư không... MD.08/02/02 LuânTâm. -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#16
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
MÂY KHÓI Bướm đã đi rồi chim cũng đi Đất khô cây héo nhớ thương gì Gục đầu bên gốc tre già chết Gió thoảng mơ hồ dấu biệt ly Hai bóng nhỏ tan hai nẻo đường Đường đau mòn mỏi gót tha hương Đường buồn tàn uá hoa màu áo Cỏ cháy hoa khô cây đoạn trường ! Cách núi ngăn sông hay cách lòng Hay là duyên nợ phải long đong Hay là khói lửa gây tang tóc Đày đọa hai người:hai số không ? Viết tắt tên chung tưởng được gần Nào hay viết mãi thêm tủi thân Bao đêm khao khát mong chờ mộng Mộng nỡ lạnh lùng bóng xoay lưng ! Những bức tình thư chẳng dám đưa Đốt hay không đốt cũng quá thừa Sóng thần núi lửa vùi mơ ước Hồn phách tàn phai theo gió mưa ! Muốn khóc mà sao lệ chẳng còn Đường nào in bóng gót chân son Đường nào yêu bỏ quên hương áo Hoa trái hờn ghen dáng Saìgòn ! Hai chiếc thuyền con hai dòng sông Hai bờ biển rộng hai nhánh rong Đành trơ mắt ngóng sương chờ khói Buồn theo nước lớn giận nước ròng ! Tơ hồng tình tứ ôm tóc tiên Tơ lòng dệt mãi chẳng nên duyên Nổi trôi vào ngọn nguồn oan trái Chẳng thấy ngọt ngào hết bình yên ! Thôi ! Kể như tàn một giấc mơ So vần lựa điệu chẳng thành thơ Mực khô bút gãy tình mây khói Hờ hững đi về cõi bơ vơ... MD.12/10/07 LuânTâm. -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#17
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
BỚT MỘT CHÚT CƯNG Bớt một chút cưng một chút khen Lỡ mai lưu lạc quá đau quen Trăm thương ngàn nhớ em đà biết Xin chớ nghi oan chớ bắt đền... MD.11/03/07 LuânTâm MÔI TUYẾT Áo vàng lá dệt sầu thu Tán hoa bướm cũng mất dù leo cây Chưa sáng đêm đã tối ngày Khói ăn kỷ niệm sóng say uống buồn Đi người môi tuyết má sương Về người bóng mất quê hương muối gừng Gót hồng bụi nhớ hương xuân Còn đâu tay ấm lưng mừng hồn trao... Trăm oan nghìn khổ gặp nhau Sao chờ trăng đợi chiêm bao ẵm bồng Thuyền tình mưa núi nắng sông Trăm thương nghìn nhớ trắng hồng tình ca Cũng may còn bóng xe hoa Cho em nuôi điệu cho ta dưỡng ghiền Chân mây tay lửa tóc tiên Cỏ cây ngơ ngác lòng thiền lao đao Đường quen chim hót hoa chào Vẫn thèm một bóng áo màu dễ thương Mai kia điạ ngục thiên dường Cho dù mấy kiếp đoạn trường cũng xin Cho tình vẫn nở hoa tình Em ôm cổ tích xiêu đình mưa to Thôi đừng nũng nịu vòng vo Thôi đừng tình tứ thơm tho lập lờ.... Tóc dài chở mấy dòng thơ Chết khô chết khát còn chờ đục trong Đường xa nát mặt chai lòng Tiếng đàn lạc điệu trôi sông khóc người Rượu tàn thêm lạnh chung môi Thuốc tàn thêm đắng cay trời lang thang Buồn đêm khói bỏ chân nhang Thương thân tủi phận tro tàn đón đưa Em làm gió anh làm mưa Rước hình bóng cũ hương xưa trở về Đường trăng sao nỡ khen chê Nẽo hoa ủ dột hẹn thề không không Tuyết chôn gót đỏ môi hồng Hai người hai nẽo chuyện lòng áo tang Hẹn nhau kiếp khác:xin khoan Chếc hôn tiễn biệt ...muộn màng hơn... không! MD.06/18/05 LuânTâm -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#18
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
Chưa Kịp Trồng Cau Thương tặng vợ hiền B. Th. Luân hình như còn một màu hoa rất tiên rất điệu rất xa rất gần ngờ đâu lửa cháy vườn xuân hồn không lòng trống đường trần mồ côi cau dứt sữa trầu thôi nôi tình đau theo gió lên trời khóc trăng! *** Lẽ đâu gió đã quên mây? Mênh mông trời đất còn đầy thương đau! Trồng trầu chưa kịp trồng cau, Em đi đâu mất…biết sao hẹn hò? Nước sâu sông rộng vắng đò, Chiều tàn lỡ bước còn lo đêm dài! Cò con chưa đũ cánh bay Cành cong tưởng ná sợ hoài nghìn năm! Gửi em nửa ánh trăng rằm Qua khung cửa sổ vào nằm cùng em! *** Ngày nào gần gủi thân quen? Vườn rau cùng tưới lồng đèn chơi chung! Bao nhiêu nắng hạ mưa xuân, Bao nhiêu thu muộn ngập ngừng gót đông! Buồn thương bầy cá ròng ròng, Mất cha mất mẹ long đong hãi hùng! Ngày nào giặt áo phơi chung? Hái hoa bắt bướm vui mừng bên nhau! Em như hoa bưởi hoa cau, Anh như rau muống trong ao hiền từ! Tuổi hồng chưa biết tương tư, Tuổi xanh chưa biết thực hư dòng đời! Rau dừa rau má cải trời, Cũng chưa giúp được gửi lời ước ao... Con đường đi học xôn xao, Bình minh chim hót hoa chào dễ thương! Băng ngang qua một khu vườn, Lội hai khu ruộng còn sương trắng mờ... Chân em e ngại bùn dơ, Anh xin được cõng...em vờ không nghe! Mà sao đôi mắt đỏ hoe? Anh xin hái lá bao che gót hồng... Mà thôi! Cứ để anh bồng Như em bé bỏng còn trong tuổi cười! Cua đồng càng đỏ thật tươi, Em đòi bắt để về nuôi ao nhà! Nhanh nhanh trường vẫn còn xa, Em đành đưa cánh tay ngà vịnh anh! Mây vẫn xanh trời vẫn xanh, Hai con bướm trắng lượn quanh áo vàng! Trống trường mấy tiếng dòn tan, Gió bay tóc rối em càng đẹp hơn! Đường làng lắm chỗ trợt trơn, Dậm chân em lại dỗi hờn lối đi! Vào trường vào lớp nhu mì, Em ngoan như nét bút chì nghiêng nghiêng! Điểm cao lắm bạn phải ghen Nên anh phải ráng sách đèn đêm đêm! Ngày qua tháng lại êm đềm, Hương đồng gió nội càng thêm hưũ tình! Em càng lớn càng thêm xinh, Khiến anh ngơ ngẩn càng nhìn càng vui! Cùng nhau ngắm áng mây trôi, Thần tiên ẩn hiện bồi hồi gần xa... Nhà em có rất nhiều hoa, Nhưng em vẫn thích nhất là phù dung! Bên hoa em bỗng thẹn thùng, Nhìn anh em hỏi: tuổi xuân...thế nào? Anh còn chưa biết nói sao, Hẹn tìm sách cũ hôm sau trả lời... *** Ngờ đâu bom đạn tơi bời, Nhà tan cửa nát đất trời đảo điên.... Bao nhiêu người chết thật hiền, Bao nhiêu tức tưởi oan khiên ngút trời! Mạnh ai nấy chạy khắp nơi, Mẹ Ba đứt ruột lo rời làng quê! Nhìn sau nhìn trước tái tê: Con gà con vịt não nề kêu la! Heo bị đạn máu chan hoà, Đôi trâu kinh hãi khóm hoa vội tàn! Ngưạ hồng dậm cẳng hí vang Đòi đi theo chủ Ba càng xót xa! Lén Ba, anh chạy vội qua, Tìm em để rủ cùng xa hiểm nghèo! Nhà không vườn trống quạnh hiu, Khói cơm còn ấm mái nghèo rưng rưng… Nhớ câu em hỏi…tuổi xuân... Anh vừa hiểu được chưa mừng đã tan! Tưởng như đã đến suối vàng, Hồn anh vất vưởng lỡ làng ước mơ... Em đi đâu? Biết bao giờ? Nước sông lãnh đạm đôi bờ vô duyên! Anh thường bảo em là tiên, Lẽ đâu em trở về miền Bồng Lai? Sao không cho sợi tóc dài? Để còn an ủi những ngày vắng em! Bao nhiêu kỷ niệm thân quen Cũng như nắng ấm như đèn trung thu... Bốn phương giông bão mịt mù, Ai gây khói lửa nghìn thu óan hờn? Không còn chén cháo chén cơm, Bờ tre cháy măng đâu còn...khóc tre? Vườn rau vườn cải sau hè Cùng vun cùng tưới không dè chết khô! Thuyền ai lận đận nhấp nhô? Nổi trôi bèo bọt mơ hồ phù du... Bông lục bình tím vô tư Em không đòi hái...anh như...chết rồi! Thì thôi...thôi thế...thì thôi... Đành chờ đêm tối bồi hồi chiêm bao! Mừng mừng tủi tủi gặp nhau, Bao nhiêu thương nhớ lệ trào thành mưa! Cùng nhau nhặt nắng vàng trưa, Bỏ vào nó lá đong đưa tóc dài, Cùng nhau hứng giọt sương mai Nghe môi mát lạnh nghe tay ngọt ngào... Chuyện nghìn xưa chuyện nghìn sau, Xin như cổ tích như màu áo em...! MD 03/05/03 -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#19
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
Say Mưa gío thôi đừng đến nơi đây Rượu nào cho đũ nghiã đắng cay Ai mê ai tỉnh sầu nhân thế Mây trắng mây xanh cũng đoạ đày! Người đẹp nghìn xưa nhẹ bước về Kinh Thi Tình Sử : vẫn đam mê Mộng đầu mộng cuối : đêm hoang lạnh Chân thấp chân cao kiếp não nề! Có phải ban ngày hay ban đêm? Biết ai người lạ ai người quen? Áo bay hay lá bay thu muộn? Một chút trăng xưa rụng trước thềm… Tri kỷ tri âm đã mất rồi! Còn đây ly rượu đắng chia phôi Chim trời cá nước đêm mờ mịt Giọng nói giọng cười đã xa xôi! Tiếng hát liêu trai thuở học trò Chỉ còn phố nhỏ nhớ mưa to Đêm nay ai nhớ nơi hò hẹn Hồn gưỉ gió mây bến nhớ đò! Tuồng hát cũ rồi nhưng vẫn hay Tay buồn tay nhớ thương bàn tay Mỗi chiều chờ đợi mà không gặp Áo trắng bay đầy trong mắt cay! Vì nghèo nên vẫn thích mộng mơ! Tỉnh quá nên hay muốn giả vờ Say rượu để quên đời đen bạc Nhưng không quên được nỗi bơ vơ! Giông bão tràn ly tay rụng rời Mây bay gió cuốn lá hoa trôi Nghìn trùng sóng biển xa mờ mịt Mấy kiếp rong rêu một cảnh đời… Đã muộn quá rồi nẽo phù sinh! Thuyền sầu tan rã lối vô tình Ai say ai tỉnh ai thương tiếc? Một cánh chim bay mỏi mắt nhìn! Rượu đã hết rồi ly vỡ tan Người điên gào thét vỡ cung đàn Đêm nào đom đóm bay đầy ngõ Trời đất quay cuồng tiếng khóc than! Người xưa say chết ôm vầng trăng Hồn có theo tiên đến cung Hằng? Hay vẫn bơ vơ sầu vạn cổ Nghìn sau hương rượu có còn chẳng? Người bỏ ta rồi : ta cần... say! Bao nhiêu rượu quí dành cho ai? Tiễn đưa là chết mà không biết Lá rụng bơ vơ lạnh dấu giày! Áo hồng áo tím áo thiên thanh Còn áo trắng sao chẳng để dành Cố ngược thời gian vào lớp cũ Trường xưa ngơ ngác dấu rêu xanh! Giông bão nghìn xưa chuyển lạnh về Đường làng nước ngập bước chân quê Bờ tre già cháy khô cành lá Cánh én bơ vơ lỗi hẹn thề! Người đã đi rồi: tim nát tan... Mà lòng vẫn lạnh, mắt hoang mang Muốn say mà vẫn không say được Sao rụng sương sa lệ bổng tràn! Đóm lưả đêm đông le loí chi? Đau lòng thì cũng phải biệt ly Trần gian có lối nào còn sáng Thôi! để dành cho kẻ khác đi! Trăng sao hò hẹn chỉ dở dang Ai đi tìm mãi một cung đàn? Dây đã đứt rồi, đàn đã vỡ Từ ngày lưu lạc kiếp langthang! Chữ nghĩa cạn rồi thơ hết rồi! Nghìn sau ngơ ngác lá hoa trôi! Ngọn nguồn vô tận lòng vô tận Thân xác còn đâu để tiếc đời! Bỏ rượu bỏ thơ bỏ cuộc đời Mặc ai thương tiếc mặc ai cười Con đường thiên cổ mây theo gió Chỉ thấy hoang vu chẳng thấy người! MD 03/06/02 LuânTâm (trích Tuyển Tập Thơ Quốc Gia Hành Chánh, Cơ Sở Hoài Bảo Quê Hương xb, USA 2005, trang 135-138) -------------------- |
LuânTâm |
![]()
Gửi vào:
#20
|
![]() Advanced Member ![]() ![]() ![]() Nhóm: Members Bài viết đã gửi: 2,294 Tham gia: 4-November 07 Thành viên thứ: 600 ![]() |
Tóc Thương tặng vợ hiền B.Th.Luân Kỷ niệm ngọt ngào hương tóc em Văn Khoa tiếng guốc thật thân quen Từng đêm tóc vẫn bay vào mộng Dệt những vầng thơ em rất em! Tóc rối như lòng bối rối thêm Tình cờ gặp gỡ muốn làm quen Đất trời nghiêng ngả trên vai nhỏ Mấy kiếp, mấy đời được có em? Cây cải về trời bởi gió đưa Nhìn theo mỏi mắt những chiều mưa Nón không đũ lớn che dòng tóc Cay đắng kiếp nầy anh cũng ưa! Tóc xỏa ôm lưng những ngày vui Tung tăng chạy nhảy rộn tiếng cười Vô tình tà áo bay quấn quít Cho gã si tình thấy hỗ ngươi! Nắng hong tóc gội những trưa hè Hoa bưởi thơm lừng dáng Bến Tre Sóng nước Cửu Long say màu mắt Thước tha yểu điệu đón anh về! Tóc ngủ đêm xuân ngào ngạt hương Hồn anh bỗng chốc hoá Thiên Đường! Gối chăn, hoa bướm chừng hư ảo Mây trắng bồng bềnh thật dễ thương... Tóc che má thẹn dấu môi hôn Đời bỗng thơm tho, hết giận hờn! Lớp lớp hoa rơi và sao rụng Rừng thu thay áo ngộp từng cơn... Nũng niụ tóc thề thêm vấn vương Hồn ai phiêu lạc mất quê hương? Thôi! Đừng nhìn lại thêm hờn tủi! Cắn tóc ngậm nguì như khói sương! Vuốt tóc làm duyên dễ chết người Tương tư mấy kiếp vẫn xa xôi! Áo bay và tóc bay ngây ngất Thương cả dáng đi lẫn dáng ngồi! Vào đời vào mộng tóc mê say Ba sinh hương lưả mấy đêm ngày? Trăm cay nghìn đắng và dâu bể Tóc vẫn thơm tho vẫn nhớ hoài... MD 12/18/01 LuânTâm -------------------- |
![]() ![]() |
Phiên bản thu gọn | Bây giờ là: 19th January 2021 - 02:42 PM |